[Đam Mỹ] Truyện Ám Độ Phi Tinh - Niết Cá Phì Cầu

Bộ truyện full Ám Độ Phi Tinh - Niết Cá Phì Cầu của tác giả LNiết Cá Phì Cầu/捏个肥球 vừa chính thức hoàn thành, được dịch tại wed phuongtruongan.vn - nền tảng đọc truyện online miễn phí hàng đầu Việt Nam. Quý bạn đọc hãy ủng hộ chúng tôi bằng cách để lại bình luận và chia sẻ để giúp Phuongtruongan cập nhật thêm nhiều bộ truyện hấp dẫn mỗi ngày!

Thông tin truyện

  • Tác giả: Niết Cá Phì Cầu/捏个肥球
  • Thể loại: Đam Mỹ , Đô Thị , Khác
  • Số chương: 29
  • Trạng thái: Full

Giới thiệu nội dung:

Tên: Ám Độ Phi Tinh

Thể loại: Giới giải trí, song hướng thầm mến, hiện đại, 1×1, HE

Tác giả: 捏个肥球

Editor: Mienkhonghanh

Văn án

Trong ngoài Showbiz đều nói bọn họ không thân lắm.

Công (Biên Dật) tự nhiên như cá gặp nước x Thụ (Trần Kiều Độ) lạnh lùng

Đọc truyện Ám Độ Phi Tinh - Niết Cá Phì Full

Chương 1

Tiếng chuông báo thức vang lên khi Trần Kiều Độ vẫn ngồi trên giường, ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không. Cậu đã tỉnh giấc từ lâu, chỉ là vẫn còn lười biếng chưa muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Tiếng chuông báo thức máy móc, không mấy dễ nghe, kéo cậu trở lại từ cõi mơ hồ. Trần Kiều Độ bước xuống giường, đi dép lê đến bên cửa sổ, từ từ kéo rèm cửa lên.

Bầu trời vẫn còn tối, độ sáng trước và sau khi kéo rèm cũng không có gì khác biệt. Mới 5 giờ sáng, 30 phút nữa cậu phải đến phim trường. Trang điểm và làm tóc cho phim cổ trang quá phức tạp, đã một tháng nay cậu phải dậy sớm như vậy, đồng hồ sinh học cũng đã thích nghi, hoàn toàn không cần trợ lý phải nhắc nhở.

Trong giới đều nói Trần Kiều Độ thân thiện, dù đã đoạt giải Ảnh đế, cũng không như một số người khác, đối xử với nhân viên một cách hống hách. Trợ lý của cậu có thể dậy sớm như cậu, chính là một minh chứng cho điều này.

Đây là lời khen, Trần Kiều Độ đương nhiên không phản đối, nhưng cũng có phần ngượng ngùng, đằng sau sự thân thiện này còn có một lý do khác.

30 phút trước, Biên Dật vừa rời khỏi căn phòng này, Trần Kiều Độ bị đồng hồ báo thức của anh ta đánh thức. Cho dù Biên Dật có phải đóng phim sớm hay không, anh ta luôn rời khỏi căn phòng này vào giờ này, lặng lẽ lướt đi trong buổi sáng yên tĩnh, mang theo sương sớm, không làm phiền bất kỳ ai, ngoại trừ đồng phạm của anh ta, Trần Kiều Độ.

Xét cho cùng, họ là những diễn viên cùng thế hệ, được khán giả gọi là “lực lượng tiên phong” của nhóm diễn viên 25-30 tuổi, có thể gánh vác vai nam chính trong các bộ phim truyền hình. Tương ứng với đó, cơ hội hợp tác giữa họ cũng ít ỏi. Lần này cũng không phải là hợp tác, chỉ là tình cờ cả hai đều ở Hoành Điếm. Trần Kiều Độ đóng phim cổ trang quyền mưu, mấy tháng nay thường xuyên đóng quân tại đây. Còn Biên Dật chỉ có hơn mười cảnh phim cần quay tại Hoành Điếm, tổng cộng chỉ vài ngày, sẽ nhanh chóng rời đi.

Không có cơ hội tiếp xúc, vì vậy cả trong lẫn ngoài giới đều nói Biên Dật và Trần Kiều Độ dường như không thân thiết lắm.

Không thân thiết lắm ư? Vấn đề này có chút nghi ngờ. Xét cho cùng, bảy năm qua, họ đã cùng nhau trải qua hàng chục đêm.

Nhưng nói thân thiết lại cũng không hẳn. Đừng hiểu nhầm, họ chỉ là bạn chịch thôi.

Chương 2

Nếu không phải là fan thực sự của Biên Dật hay Trần Kiều Độ, có lẽ họ sẽ không biết rằng, trước khi nổi tiếng, hai người từng hợp tác trong một bộ phim.

Thời điểm đó, Trần Kiều Độ chưa phải là Ảnh đế, Biên Dật cũng chưa có nhiều giải thưởng và hào quang như hiện tại. Hai sinh viên chưa tốt nghiệp trường Đại học Sân khấu nhận được lời mời tham gia một bộ phim đồng tính, quả thực là một cơ hội hiếm có. Nhưng đoàn làm phim quá nhỏ, hai tháng quay phim, quá trình dựng phim lại kéo dài đến một năm, kéo đến khi phim đồng tính bị cấm chiếu hoàn toàn, sự hợp tác của họ cũng không thể được công khai.

Ngoài một vài bài PR giới thiệu sơ sài, bộ phim này dường như không để lại dấu ấn gì.

Nói một cách chính xác, bộ phim này đã để lại cho Trần Kiều Độ một người bạn chịch khá ăn ý và chu đáo. Hai diễn viên trẻ, non nớt, sau khi kết thúc cảnh quay giường chiếu “giả” lại “thật”, tình cờ làm quen và kéo dài suốt bảy năm.

Trước cảnh quay đó, Biên Dật thực sự là một người bạn tốt. Hai người cùng tuổi, suy nghĩ cũng khá đồng điệu, trò chuyện rất ăn ý.

Sau cảnh quay đó, hay nói đúng hơn là sau khi “giả” thành “thật”, họ lại đồng lòng cùng lùi một bước. Không còn vượt quá giới hạn, lạnh nhạt đối xử như những người đồng nghiệp bình thường, giả vờ như chưa từng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương.

Tiệc mừng phim kết thúc của đoàn làm phim nhỏ không có gì hoành tráng, chỉ đặt một bàn tiệc ở một nhà hàng bình thường, rồi uống vài chai bia. Biên Dật uống rất kém, chỉ uống vài ly đã gục đầu ngủ trên bàn, nhưng khi Trần Kiều Độ cố gắng kéo anh ta ra ngoài đường đợi xe, thì anh ta lại mở mắt ra, hỏi: “Sau này vẫn giữ liên lạc chứ?”.

Trần Kiều Độ uống quá nhiều, đầu óc choáng váng, không biết tại sao lại quay về cùng một khách sạn. Do tác dụng của rượu, mãi đến khi Biên Dật đi vào phòng, cậu vẫn không thể **cứng ** lên. Cũng chính lúc này, cậu mới giật mình nhận ra, Biên Dật toàn bộ đều giả vờ.

Uống rượu giả vờ, đồng nghiệp bình thường cũng giả vờ.

Chương 3

Tận dụng thời gian trang điểm, Trần Kiều Độ lại chìm vào giấc ngủ bù. Ngồi ngủ đương nhiên không thoải mái, cổ cứ phải cố cứng lại. Nhưng gần đây, cậu liên tục quay phim hành động, cơ thể đã đau nhức khắp nơi, cũng không đến nỗi không chịu thêm chút khó chịu này.

Toàn thân cậu đều là vết bầm tím, khá phù hợp để Biên Dật tận dụng sơ hở. Màu xanh tím xen lẫn, phản ánh mối quan hệ của họ – khi nhìn thấy Trần Kiều Độ toàn thân đầy thương tích, Biên Dật không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí hành động cũng không dừng lại.

Trần Kiều Độ cũng không kỳ vọng gì từ anh ta.

Kỳ vọng thấp, sẽ không có bất kỳ hối tiếc hay đau lòng nào, đây là điều tốt, là một mối quan hệ tốt đẹp.

Cậu đủ tỉnh táo, đến mức dù gặp mặt trong giới giải trí, việc diễn xuất không thân quen cũng gần như không cần phải bỏ ra bất kỳ nỗ lực nào, cứ như thật sự không thân quen vậy.

Ví dụ như lúc này, phó đạo diễn đi làm việc đến phòng trang điểm chào hỏi mọi người, tiện thể mang theo thông tin là hôm nay đoàn phim bên cạnh sẽ đến thăm. Trần Kiều Độ cười nói “Được”, cũng không hỏi cụ thể sẽ có ai đến.

Trước khi rời khỏi phòng trang điểm, phó đạo diễn hào hứng bổ sung: “Này, Kiều Độ, hôm nay Biên Dật sẽ đến, tôi sẽ dùng ảnh chụp lén của hai người để tạo trend hot search nhé?”.

“Không vấn đề gì.” Trần Kiều Độ luôn rất hợp tác với các hoạt động PR, đây là điểm tốt thứ hai của cậu trong giới.

Chương 4

Điểm tốt thứ ba được mọi người khen ngợi về thái độ làm việc của Trần Kiều Độ là rất nghiêm túc. Ví dụ như bản thảo kịch bản được cậu vẽ bằng nhiều loại nét màu khác nhau, ví dụ như những động tác khó cậu đều tự mình thực hiện, không dùng diễn viên đóng thế, ví dụ như cậu thậm chí còn coi ảnh chụp lén dùng để tạo trend như là cảnh quay chính thức.

Khi Biên Dật cùng đoàn phim đến, Trần Kiều Độ đang quay cảnh quần chúng triều đình, cậu dành thời gian để diễn xuất cùng mỗi diễn viên phụ, vì vậy đã mất nhiều thời gian hơn. Khi đạo diễn hô “Cắt!”, Biên Dật và các tiền bối của đoàn phim thứ hai đã trò chuyện thân mật xong, đã đứng xem từ lâu. Trần Kiều Độ nhanh nhẹn đi về phía họ, bắt đầu cảnh quay mới của cậu.

Nhân cách công khai của họ là có chút quen biết, bởi vì họ thường xuyên gặp nhau trong các lễ trao giải lớn. Có lẽ đây cũng là lý do để họ xào tin tức. Xét cho cùng, khi cả hai cùng xuất hiện trong danh sách đề cử ở một lễ trao giải, từ khóa “Biên Dật Trần Kiều Độ khi nào hợp tác” đã giữ vị trí số một trên hot search suốt cả đêm.

Biên Dật nhiệt tình giơ tay chào cậu: “Diễn rất hay đấy”.

Trần Kiều Độ nói dối: “Lâu rồi không gặp”.

Trong khoảnh khắc chào hỏi, cậu đã tìm được vị trí tập trung nhiều nhiếp ảnh gia chụp lén ngoài phim trường nhất, quay lưng về phía họ, cố tình tạo ra sự chồng chéo đủ để khiến mọi người suy đoán.

Chào hỏi vài câu với nụ cười trên môi, nhưng những lời nói lại giống như lời vô nghĩa, hàng trăm tấm ảnh lóe sáng, Trần Kiều Độ chỉ nhớ một câu: “Tối nay tôi sẽ đến” – Biên Dật thì thầm vào tai cậu khi ôm chào tạm biệt.

Chương 5

Khi Biên Dật đến, Trần Kiều Độ đang xem bản thảo kịch bản ngày mai, kịch bản phim cổ trang dài dòng và khó nhớ, cậu nhắm mắt đọc thuộc lòng, hoàn toàn không chú ý đến tiếng mở cửa.

Mãi đến khi Biên Dật không chút do dự từ phía sau ôm lấy cậu, Trần Kiều Độ mới giật mình, hốt hoảng buông tay, “bụp” một tiếng, bản thảo kịch bản rơi xuống đất.

Hơi thở của Biên Dật phả vào tai cậu: “Dùng tôi để xào CP à? Biên Dật Trần Kiều Độ cùng khung hình, hot search vị trí số một rồi đấy”.

Anh không có vẻ gì là không vui, ai cũng mặc định đây là một sự trao đổi có lợi, vì vậy Trần Kiều Độ rất thẳng thắn: “Tuần sau tôi sẽ đến tham ban, cũng giúp hai người xào nhiệt”.

“Không đủ”, tay Biên Dật sờ lên eo cậu, “Phim có liên quan gì đến tôi, cậu phải bồi thường cho tôi.”

Nói phim không liên quan đến anh, nhưng ngày hôm sau, Trần Kiều Độ vẫn nhận được tin nhắn của Biên Dật: “Khi nào đến thăm phim trường? Tôi mỗi ngày đều có cảnh quay.”

Trần Kiều Độ im lặng nhìn điện thoại một phút, sau đó mới chậm rãi gõ chữ: “Tối nay gặp mặt để quyết định.”

Có lẽ Biên Dật cũng đang ăn trưa, hồi đáp rất nhanh: “Không, lãng phí thời gian ăn trưa, cứ nói chuyện vào ban ngày đi.”

… Trần Kiều Độ đập điện thoại xuống bàn, hơi lo lắng, mặc dù điện thoại cậu đã dán miếng dán chống nhìn trộm từ lâu, cậu vẫn lo lắng bị người khác nhìn thấy.

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cậu mới vội vàng gửi tin nhắn cho Biên Dật “Thứ ba tuần sau”, thứ hai cậu đóng phim đêm, thứ ba sắp xếp nghỉ ngơi.

Chương 6

Thực ra gần đây họ gặp nhau khá nhiều, trừ những đêm đóng phim, hầu như mỗi tối đều ngủ cùng nhau. Vì vậy, khi đến thăm phim trường của Biên Dật vào thứ ba, dù đã phân chia cuộc sống riêng tư rất tốt, Trần Kiều Độ vẫn có chút ngơ ngác. 30 giây trước khi ôm chào Biên Dật một cách xã giao, cậu vẫn đang hồi tưởng kịch bản trong đầu, xác định lúc này nên làm gì.

Thực ra cậu không chắc chắn, mà động tác ôm chỉ là dựa vào hai cánh tay đã dang rộng về phía cậu của Biên Dật. Kịch bản trong đầu Trần Kiều Độ đang nhảy nhót, hét lên: “Mối quan hệ công khai của họ có thân thiết đến mức ôm nhau ngay khi gặp mặt không?”.

Không có câu trả lời, xét cho cùng, kịch bản đó cũng không tồn tại thực sự, Trần Kiều Độ chỉ có thể bị động chấp nhận sự bất ngờ của bạn diễn. Cậu vỗ lưng Biên Dật: “Buông tay đi, tôi còn phải chào hỏi những người khác nữa.”

Trong giới giải trí nhiều năm, cũng được coi là khá ổn, những đoàn phim giỏi cậu phần lớn đều đã hợp tác, ở đoàn phim này cũng có rất nhiều người quen. Mất nhiều thời gian để chào hỏi từng người một, Biên Dật lại có vẻ như rảnh rỗi, đi theo sát bên cạnh cậu, tham gia vào chủ đề giữa cậu và bất kỳ ai.

Trần Kiều Độ chỉ coi đây cũng là một phần trong kịch bản của họ, bởi vì mười phút sau, ảnh chụp lén đã leo lên hot search, mỗi bức ảnh đều có hai người xuất hiện cùng lúc. Thậm chí từ khóa hot search còn ngang nhiên mang theo tên CP mà cư dân mạng mới đặt ra: “Xuân Phong Dật Độ”, sử dụng thành ngữ mang theo một chút hàm ý.

Điều này cũng rất chính xác, Trần Kiều Độ nhướng mày nhìn điện thoại.

Chương 7

Có người “đẩy” CP thực sự là điều bất ngờ, bởi vì họ chỉ muốn tạo nhiệt cho bộ phim mới của từng người. Trần Kiều Độ xác nhận rằng đoàn phim của họ không hề hoạt động bí mật ở phía sau, nhưng cả hai bên đều đồng ý ngầm chấp nhận điều này. Thời đại này, ai mà không muốn hưởng lợi, nhất là lợi lộc từ trên trời rơi xuống.

Họ lại liên tục xuất hiện trên hot search trong nhiều ngày, bộ phim đồng tính được quay cách đây bảy năm cuối cùng cũng bị đào lại, mặc dù nội dung chính của bộ phim không thể công khai, nhưng những đoạn phim hậu trường cũng đủ khiến fan bất ngờ.

Đối với Trần Kiều Độ, cảm nhận rõ ràng nhất là những hợp đồng phim gần đây, các dự án mời cùng lúc cậu và Biên Dật ngày càng nhiều, cho dù là phim truyền hình, phim điện ảnh, hay chương trình tạp kỹ, tạp chí.

Về mặt công việc, Trần Kiều Độ và Biên Dật không trò chuyện nhiều về việc riêng. Hay nói đúng hơn là họ không thường xuyên trò chuyện riêng tư, Biên Dật đã hoàn thành cảnh quay ở Hoành Điếm, bay đến địa điểm quay phim tiếp theo, lại đến giai đoạn gián đoạn giữa họ.

Ngược lại, các đoàn phim của họ gần đây lại liên lạc thường xuyên với nhau, cuối cùng cả hai bên đều đồng ý chụp ảnh bìa cho một tạp chí. Không chỉ là tạp chí lớn, mà còn là ekip chuyên nghiệp nhất, với ý tưởng chủ đề hấp dẫn.

Họ đều nhận lời, không hề có bất kỳ tâm tư nào khác.

Chương 8

Tâm tư, chắc chắn là bên phía tạp chí có. Bìa đôi vẫn chưa đủ, họ còn lên kế hoạch cho một chủ đề hết sức mập mờ. Đề xuất được chuyển đến phía Trần Kiều Độ, thậm chí còn không vượt qua được vòng kiểm duyệt của quản lý. Dụng cụ chính được liệt kê ngang nhiên là súng, bất kỳ ai trong giới đều hiểu đây là một ẩn dụ thông thường.

Ngược lại, Trần Kiều Độ lại nói không sao, đề xuất này khá hấp dẫn, cậu muốn thử. Quản lý nhíu mày: “Gắn quá nhiều nhãn mác như vậy sẽ không có lợi cho cậu, lại không phải là thật sự không thẹn với lương tâm, bây giờ không đồng ý thì thôi, sau này thì sao, nếu cậu và Biên Dật thật sự có chuyện gì thì sao?”.

Quản lý đã dẫn dắt cậu rất lâu, là người duy nhất biết rõ câu chuyện hỗn loạn giữa cậu và Biên Dật.

Trần Kiều Độ cười lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vì vậy, vài tuần sau, Trần Kiều Độ lần đầu tiên gặp lại Biên Dật sau một thời gian dài, cậu bị Biên Dật dùng súng chĩa vào môi. Khi những dòng chữ ngắn ngủi trên đề xuất trở thành hiện thực, Trần Kiều Độ mới giật mình cảm thấy không ổn. Chuyện này mập mờ  hơn cậu tưởng tượng, cuối cùng cậu cũng nhớ ra, Biên Dật đã thật sự làm như vậy.

Tai cậu đỏ lên, đạo diễn ngồi phía sau màn hình giám sát rất vui: “Đúng rồi, trạng thái của Trần lão sư quá tuyệt vời, chính là cảm giác này.”

Tai cậu đỏ lên, Biên Dật lại cúi đầu thì thầm vào tai cậu: “Cậu đang ngượng ngùng à? Trần lão sư.”

Chương 9

Theo hiểu biết của Trần Kiều Độ về Biên Dật, câu nói này nên thuộc phạm vi chọc ghẹo. Có lẽ Trần Kiều Độ nên tỏ ra hiểu ý, hỏi anh ta tối nay có lịch trình gì không, nhưng lúc này không thích hợp, xung quanh có quá nhiều con mắt nhìn vào, họ phải thể hiện đủ chuyên nghiệp.

Trần Kiều Độ đưa tay kéo cà vạt của mình cho lỏng ra một chút, cậu đang vào vai một tên côn đồ mặc vest trong cảnh quay được đạo diễn tạo dựng, còn Biên Dật chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng rộng thùng thình và quần jean sẫm màu. Trần Kiều Độ vô tình phá vỡ sự tương phản về nhân vật do đạo diễn sắp đặt, nhưng người sau lại dường như rất hài lòng, còn dùng micro để Biên Dật dùng tay kéo cà vạt của cậu.

Họ chưa từng làm như vậy, nhưng Trần Kiều Độ đã đọc được trong ánh mắt của Biên Dật, có lẽ sắp rồi, có lẽ chính là tối nay.

Chỉ là trước khi chứng minh phỏng đoán của mình, họ còn nhiều việc phải làm. Sau khi đạo diễn hô “Cắt!”, họ cúi đầu cảm ơn những nhân viên ở mỗi vị trí, cùng mọi người chuyển địa điểm đến nhà hàng đã đặt trước, giao lưu đương nhiên cũng là một phần công việc của họ.

Trần Kiều Độ ngồi bên trái Biên Dật, cùng anh ta đứng dậy nâng ly chúc rượu với mọi người, may mắn là đến vị trí của họ, Trần Kiều Độ cuối cùng cũng có quyền dùng trà thay rượu.

Biên Dật cũng không uống, nếu bảy năm trước họ cũng như vậy, thì chuyện Trần Kiều Độ bị Biên Dật dụ dỗ bằng cớ say rượu đã không bao giờ xảy ra.

Chương 10

Khi bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Biên Dật đột nhiên cúi đầu thì thầm vào tai Trần Kiều Độ, Trần Kiều Độ tưởng rằng lại là lời mời giống như mọi lần, số phòng, thời gian, nhưng lần này Biên Dật lại nói: “Lát nữa có muốn cùng đi dạo không? Phong cảnh đêm ở đây rất đẹp.”

Bất ngờ, Trần Kiều Độ sững sờ một lúc, vô thức nói “Được”. Ban đầu cậu đã dành toàn bộ thời gian buổi tối cho Biên Dật, vì vậy lúc này Biên Dật nói muốn làm việc khác, dường như không có lý do và cần thiết phải từ chối.

Trợ lý đến nói muốn đưa Trần Kiều Độ về khách sạn, nhưng Biên Dật lại lên tiếng trước: “Chờ một chút, tôi còn phải đi dạo với Trần lão sư nữa.”

Trợ lý rất chuyên nghiệp, sắc mặt bình thường, chỉ nhìn Trần Kiều Độ, như muốn xác nhận ý của cậu.

Nhưng Trần Kiều Độ lại vô cớ thấy ngượng ngùng, gật đầu gật gật: “Ừ ừ, cậu về nghỉ ngơi trước đi, tôi lát nữa tự về.”

Trợ lý nói “Được”, lấy thẻ phòng từ túi xách đưa cho cậu: “Nếu cần gì thì gọi điện cho em.”

Hai người họ đều không mang theo ai, chỉ dùng mũ, khăn quàng cổ, khẩu trang che chắn kín mít, mới xuống lầu. May là đêm tuyết, mặc như vậy cũng không có gì quá lạ, nhìn thoáng qua sẽ tưởng là hai người quá sợ lạnh.

Nhưng thực ra Trần Kiều Độ mặc không nhiều, cậu đi đâu cũng đi xe hơi, không thực sự quan tâm đến nhiệt độ. Tuyết rơi lả tả, dính vào tay áo của cậu, Trần Kiều Độ cho tay vào túi áo, ngón tay cuộn lại.

Biên Dật nhận thấy cậu run rẩy, nói “Chờ một chút”, sau đó kéo khóa áo khoác của mình ra, từ bên trong lấy hai miếng dán giữ nhiệt vẫn còn nóng, nhét vào túi áo của cậu, vuốt phẳng.

Trần Kiều Độ mở miệng, định nói gì đó, nhưng lại không nói được.

Biên Dật nhìn cậu, nói: “Về thôi? Vừa rồi không để ý, cậu mặc ít quá, đừng bị lạnh.”

Nóng từ trong túi lan lên, từ ngón tay của cậu lan đến cánh tay và trái tim, còn có thẻ phòng mà trợ lý bỏ vào lúc nãy. Nhưng cậu không dùng đến, đêm nay Trần Kiều Độ lại ngủ ở phòng của Biên Dật.

Chương 11

Ngày hôm sau, cả hai đều không có lịch trình, trợ lý cũng không ai đến làm phiền. Trần Kiều Độ ngủ gà ngủ gật đến gần 10 giờ, tỉnh dậy thì Biên Dật đã ngồi ở đầu giường, thấy cậu tỉnh dậy còn chào một tiếng “Sớm”.

Cho dù là ngủ dậy tự nhiên, hay bên cạnh có người khác nằm, cả hai cảm giác này đối với Trần Kiều Độ thực sự đều khá lạ lẫm. Cậu ngẩn người một lúc, ý thức mới trở về, chậm chạp lấy điện thoại từ đầu giường, bất ngờ là quản lý lại gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

Chị Trình:?? Tổ tông, cậu ở đây chơi ngôn tình với tôi à? Chị Trình: Tối qua tôi đi sớm hơn nửa tiếng rồi, Tiểu Lưu không trông nổi cậu à?

Chị Trình: Nói lại một lần nữa, người khác không sao, bất kỳ tiếp xúc nào với Biên Dật đều phải báo cáo ngay lập tức.

Tim Trần Kiều Độ giật thót, ngẩng đầu nhìn Biên Dật. Biên Dật dường như hiểu ý của cậu, bình tĩnh nói: “À, tối qua chúng ta bị chụp ảnh rồi.”

Chuyển sang Weibo, quả nhiên tên của cậu và Biên Dật lại đứng đầu hot search. Tối qua họ thực sự chỉ đi chưa đến một km, cũng không cảm nhận được có paparazzi ở gần, nhưng trên hot search đó lại hiển thị rõ ràng video Biên Dật dán miếng dán giữ nhiệt cho cậu, rõ nét, toàn bộ quá trình.

Thực ra cũng không có gì, không tính là vượt giới hạn, tối đa chỉ là lảng vảng ở rìa giới hạn, đây có lẽ là lý do mà quản lý không gọi điện trực tiếp để đánh thức cậu, Trần Kiều Độ thở phào.

Còn quản lý nhạy cảm như vậy, cũng chỉ bởi vì cậu và Biên Dật thực sự có một mối quan hệ không thể công khai.

Cậu lại lướt xem một lúc, cả hai đoàn phim đều chưa đưa ra phản hồi, có lẽ đã hẹn nhau sẽ xử lý lạnh. Fan muốn giải thích thế nào thì tùy, không có bằng chứng cụ thể, tất cả đều thuộc phạm vi phỏng đoán.

Trần Kiều Độ chuyển sang WeChat, trả lời tin nhắn cho quản lý.

[Kiều]: Xin lỗi, không ngờ nơi hẻo lánh như vậy cũng có paparazzi, quên nói với chị.

[Kiều]: Đừng trách Tiểu Lưu, Tiểu Lưu cũng không biết chuyện của tôi và Biên Dật.

Chị Trình: Cậu xác nhận cậu và Biên Dật thật sự sẽ không có gì?

Chị Trình: Có chuyện gì phải nói với tôi, tôi phải lên kế hoạch PR trước.

Trần Kiều Độ ngẩng đầu nhìn Biên Dật, nhưng phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu, ánh mắt của Biên Dật vô cớ làm cậu chói mắt, khiến cậu nhanh chóng cúi đầu, gõ chữ “lách cách” như thể rất bận rộn.

Nhưng thực ra trong khung chat chỉ có ba chữ:

[Kiều]: Sẽ không.

Chương 12

Đối tượng bị bàn tán không hề hay biết, Biên Dật vẫn nhìn cậu, hỏi: “Đoàn phim của cậu không nói gì chứ?”.

Trần Kiều Độ mới từ từ ngồi dậy trên giường, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn sau khi ngủ dậy: “Không, chuyện nhỏ.”

Nếu họ không có gì hổ thẹn, đây đương nhiên là chuyện nhỏ. Hai đồng nghiệp có mối quan hệ khá tốt, sau khi kết thúc công việc cùng nhau đi dạo, bởi vì một người quá lạnh nên người kia đưa miếng dán giữ nhiệt cho mình, rất nhân đạo. Trần Kiều Độ cảm thấy Biên Dật nên được khen là ân cần và tốt bụng, còn cậu chỉ là người được hưởng lợi từ sự tốt bụng đó.

Cậu nghĩ như vậy, càng cảm thấy thanh thản, nhưng Biên Dật lại làm cho dòng nước trong veo của cậu tan rã. Biên Dật giọng điệu như thường, nhưng lại nói những lời kỳ lạ: “Có rất nhiều fan nói chúng ta như đang hẹn hò.”

Thật sao? Cậu vừa mới lướt Weibo, làm sao không nhìn thấy? Trần Kiều Độ không hiểu ý của cậu, chỉ nói: “Cũng được thôi.”

“Không giống sao?” Biên Dật lại hỏi.

“…… Không giống.”

“Ồ…” Biên Dật giọng điệu mơ hồ, “Vậy có thể hẹn hò không?”.

“Cái gì?”.

“Tôi nói, vậy cậu có thể hẹn hò với tôi không.”

Chương 13

Trần Kiều Độ bỏ chạy.

Nói là “bỏ chạy” cũng không sai, cậu không hỏi Biên Dật ý của anh ta là gì, anh ta nên hiểu rồi, nhưng lại có vẻ như không hiểu.

Biên Dật không đuổi theo, có lẽ là sợ bị người đi đường nhìn thấy ở nơi công cộng. Nhưng anh ta gửi rất nhiều tin nhắn, Trần Kiều Độ đều không trả lời.

Cậu liên lạc với trợ lý, ngồi xe về nhà, nhà cậu ở khá xa, gần như là băng qua toàn bộ thành phố, xe chạy chạy dừng dừng ở các đèn giao thông, khiến cậu chóng mặt, nhìn điện thoại lâu một chút là muốn nôn.

Cuối cùng cậu cũng về đến nhà, quẳng mình xuống ghế sofa, mới giật mình nhận ra dường như mình bị bệnh.

Không biết là do đi dạo trong tuyết dưới trời lạnh hôm qua, hay là một loại bệnh về tâm lý, nhiệt kế hiển thị 38 độ, Trần Kiều Độ tự mình pha thuốc hạ sốt, trùm chăn ngủ cả ngày.

Ý thức cuối cùng trước khi ngủ mê man là may mắn mấy ngày nay đã sắp xếp nghỉ ngơi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Suy nghĩ như vậy, ai mà biết được cậu nghiện công việc đến mức nào.

Người nghiện công việc lại mơ màng mơ những giấc mơ kỳ lạ, trong mơ Biên Dật mặc nhiều bộ trang phục diễn khác nhau hỏi cậu “Vậy có thể hẹn hò không”, cậu không trả lời được lần nào, lại rơi vào giấc mơ tiếp theo.

Khi cậu tỉnh dậy, điều đầu tiên không phải là sờ trán xem đã hết sốt chưa, mà là mở điện thoại đọc lại những tin nhắn của Biên Dật mà cậu đã đọc qua một lượt nhưng không trả lời khi còn mơ màng.

Ngoài mấy tin nhắn đầu tiên, Biên Dật không nhắn lại, có lẽ đã từ bỏ.

Trần Kiều Độ nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng thoát khỏi khung chat, không trả lời.

Chương 14

Trần Kiều Độ và Biên Dật mất liên lạc, thực ra đây cũng là một việc bình thường, trước đây họ cũng chỉ liên lạc khi tình cờ cùng thành phố, bình thường đều nằm im trong danh sách bạn bè của nhau. Trần Kiều Độ nhìn thấy lịch trình của Biên Dật trên nick Weibo phụ của mình, anh ta lại bay đến thành phố khác để quay phim, trong quá khứ, đây cũng là tình huống mà họ không liên lạc với nhau.

Nhưng dường như vẫn có điều gì đó khác biệt, Trần Kiều Độ tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi của mình, thỉnh thoảng lại nhớ đến biểu cảm của Biên Dật trước khi chia tay.

Mỗi lần như vậy, Trần Kiều Độ đều nhanh chóng lấy một kịch bản cần đọc, cố gắng dùng công việc để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Cậu thừa nhận đây là né tránh, nhưng né tránh thực sự vô dụng, xét cho cùng, cả hai đều là người trong cùng ngành, lại là một trong những người xuất sắc nhất trong giới này, chắc chắn sẽ có lúc gặp mặt.

Ví dụ như Trần Kiều Độ biết rõ, một tuần nữa, ở lễ trao giải cuối năm, cậu và Biên Dật đều nằm trong danh sách đề cử.

Chương 15

Năm nay, cả Trần Kiều Độ và Biên Dật đều có những bộ phim hay, cả hai đều được đề cử Nam chính xuất sắc nhất, đây cũng không phải lần đầu tiên. Cho dù là thảm đỏ hay tiệc tối, họ đều ngồi cùng đoàn phim của mình, không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp. Gần đây nhất, chính là cùng xuất hiện trên màn hình lớn, trong ô vuông bốn người của các ứng cử viên đề cử Ảnh đế.

Cuối cùng, người dẫn chương trình đọc tên Biên Dật, Trần Kiều Độ nhìn mình trên màn hình, nở nụ cười chân thành, vỗ tay chúc mừng. Ô vuông bốn người bị thay thế bằng cảnh quay đơn của Biên Dật, anh ta mặc bộ vest màu xám tối, thong thả bước lên sân khấu nhận giải.

Lời phát biểu bình thường, không ngoài lời cảm ơn đoàn phim, cảm ơn gia đình, bạn bè. Nhưng người dẫn chương trình hỏi thêm một câu: “Năm mới sắp đến rồi, có ước nguyện gì cho năm mới không?”.

Trên màn hình lớn, ánh mắt của Biên Dật nhìn sang chỗ khác, chỉ có những người ở hiện trường mới biết, anh ta đang nhìn xuống khán đài: “Mấy ngày trước, tôi đã cầu nguyện với một người, hy vọng lời cầu nguyện đó sẽ thành hiện thực.”

Còn Trần Kiều Độ lúc này đang nhìn màn hình ở phía trước bên trái, họ không thực sự nhìn thẳng vào nhau.

Chương 16

Lễ trao giải kết thúc, thiết bị phát sóng trực tiếp đều được tháo dỡ, đa số mọi người trong buổi lễ vẫn chưa rời đi, tranh thủ cơ hội để chào hỏi thêm lần nữa. Trần Kiều Độ không có ai muốn đặc biệt liên lạc lúc này, chỉ đứng cạnh đạo diễn quen biết, cùng anh ta chào hỏi thêm với những người xung quanh.

Biên Dật nhanh chóng đi đến, nói với đạo diễn: “Lão Vương, nam chính của anh cho tôi mượn một chút nhé, nói chuyện vài câu.”

Anh ta quá thẳng thắn, lại có quá nhiều con mắt nhìn vào, Trần Kiều Độ không thể từ chối, chỉ có thể theo Biên Dật đến một góc vắng người.

Biên Dật lại thẳng thắn, giải thích lý do hành động của mình: “Sợ cậu trốn tôi, chỉ có thể tìm cậu như vậy thôi.”

Trốn, có tính là trốn không, dường như không phải, nhưng Trần Kiều Độ không có lý do để phản bác, cậu chỉ nói: “Có việc gì à?”.

“Có chứ”, Biên Dật cười, “Chủ yếu là muốn hỏi, cậu không đồng ý hẹn hò với tôi có phải có gì bận tâm không? Tôi tìm cách khắc phục.”

Trần Kiều Độ nghẹn lời, phải trả lời thế nào đây? “Ừm… Không có gì bận tâm đâu, chỉ là chưa từng nghĩ đến chuyện này.”

“Không thích à? Thật là làm người ta buồn lòng đấy. Tôi tưởng ngủ với nhau lâu như vậy cũng ngủ ra chút tình cảm rồi.” Biên Dật nói vậy, nhưng trong mắt lại dường như không có vẻ gì là buồn lòng.

Trần Kiều Độ im lặng một lúc, nói: “Vậy tình cảm của anh là ngủ ra à?”.

Biên Dật lại từ ánh mắt của Trần Kiều Độ đọc được một chút tức giận.

Chương 17

Biên Dật tim đập thình thịch, hiếm khi anh ta có chút lo lắng, từ lời nói của Trần Kiều Độ đọc được một chút vấn đề, lập tức cố gắng chuộc lỗi: “Không phải, tôi đùa thôi. Không vui à, xin lỗi.”

Biết nhau lâu như vậy, Trần Kiều Độ cũng là lần đầu tiên tức giận với Biên Dật, cậu cũng không quen lắm. Biên Dật vừa rồi có nói xin lỗi không? Cậu tối đa chỉ nghe thấy câu này khi nhân viên vô tình mắc lỗi, ngoài “Không sao” cũng không biết nên trả lời gì.

Nhưng bây giờ cậu không muốn nói “Không sao”, không biết tại sao, có lẽ là không có lý do. Dường như là muốn tranh cãi với Biên Dật, nhưng bản thân sự tranh cãi này cũng không có lý do.

Vì vậy, Trần Kiều Độ cứng nhắc nói một chữ “Ừ”, không nói gì nữa.

Sự im lặng của cậu khiến Biên Dật lại lên tiếng, anh nói rõ ràng hơn: “Tôi thích cậu không phải vì ngủ với cậu, mà vì…”

Trần Kiều Độ nhanh chóng cắt ngang: “Không cần nói với tôi.”

Dường như khá là không nể mặt Biên Dật, nhưng Biên Dật không để tâm, còn cười: “Được rồi, theo đuổi cậu thì được chứ? Cái này dường như không cần cậu đồng ý.”

Trần Kiều Độ không vui: “Theo đuổi kiểu gì? Bằng cách anh nhắn tin trong mười phút trên WeChat sau khi tan làm à?”.

Lời nói không hay, nhưng là sự thật, cả hai đều bận rộn, ở mỗi đoàn phim một năm cũng không gặp mặt vài lần.

Không xa lắm, một nhóm người đang đi về phía họ, Biên Dật mơ hồ kết thúc chủ đề này: “Tôi tự có cách.”

Chương 18

Vài ngày sau lễ trao giải, “cách” của Biên Dật đến. Do quản lý của Trần Kiều Độ chuyển đến một kịch bản rất hay, vừa có khả năng đoạt giải, vừa có tính thương mại, điều quan trọng hơn là –

“Cậu dụ dỗ Biên Dật bằng thuốc mê gì vậy? Anh ta nói muốn làm bạn diễn cho cậu.” Chị Trình ngồi đối diện, nhìn chằm chằm cậu.

Nói là làm bạn diễn, thực ra cũng hơi phóng đại, bản chất là phim song nam chính, nhưng một vai chính diện, một vai chính tà, đương nhiên là vai chính tà có chiều sâu và hấp dẫn hơn. Vai này tìm đến Trần Kiều Độ, cậu một mình cũng có thể gánh vác, vì vậy theo lý, vai còn lại sẽ không phải là người cùng hạng với cậu để nhận, nhưng…

“Biên Dật nhận lời?”. Trần Kiều Độ hỏi.

“Nhận lời gì chứ, kịch bản này chính là anh ta đứng đầu, cậu tự xem ekip sản xuất đi.” Chị Trình lật lại trang đầu tiên của kịch bản, tên công ty của Biên Dật được in rõ ràng ở đó, còn Biên Dật là cổ đông lớn nhất của công ty.

Trần Kiều Độ nhớ đến câu nói “Tôi tự có cách” của Biên Dật ngày hôm đó, đây có lẽ là cách. Biên Dật và cậu có trạng thái khá giống nhau, đều đã nhận được một số giải thưởng, nhưng lại chưa nhận hết, giai đoạn này cũng không cần phải xem xét thù lao, chọn kịch bản quan trọng nhất là kịch bản và ekip.

Kịch bản mà Biên Dật đưa cho cậu thực sự rất hay, nhìn kỹ ekip, toàn bộ đều là đỉnh cao. Về lý, Trần Kiều Độ không nên từ chối.

Nhưng về tình…

Trần Kiều Độ lại không muốn nhận.

Chương 19

Chị Trình nhìn anh: “Trần Kiều Độ, cậu đang nghĩ gì vậy?! Trong những kịch bản của mấy đợt này, cái này là tốt nhất, cậu cho tôi một lý do để không nhận.”

Trần Kiều Độ nghẹn lời nửa ngày, mới nói ra một câu:

“Lý do cá nhân.”

“Hôm đó cậu không phải nói với tôi là cậu và Biên Dật không có gì sao?”.

“Ừm… Anh ta nói muốn theo đuổi tôi, có lẽ, đây là một  chiêu trò mánh khóe, chị hiểu mà.”

Chị Trình sững sờ: “Chị không hiểu.”

Trong giới giải trí, thủ đoạn dùng tiền để dụ dỗ người khác thực sự không hiếm, nhưng lại không phải là trường hợp này. Theo đuổi và bị theo đuổi cùng hạng, lại còn dùng những nguồn lực tốt như vậy để dụ dỗ, lại là những kịch bản hay mà Trần Kiều Độ không thiếu, trường hợp này, nói là “chiêu trò” dường như cũng có phần khiếm nhã.

Trần Kiều Độ cũng thực sự có chút lo lắng, chỉ là ở một chiều hướng khác. Cậu cũng từng trải qua thời kỳ mới vào nghề, cũng từng bị cái gọi là “tư bản” ném cho những “cái cớ” dụ dỗ như vậy, đương nhiên là một dạng trao đổi quyền lợi và sắc dục. Cậu luôn phản cảm với những thủ đoạn này, nhưng không ngờ khi cậu đã đứng vững, vòng vo lại rơi vào tình cảnh này.

Xem đi, quyền, sắc, cả hai đều có.

Mặc dù Biên Dật khẳng định tình cảm của anh ta không phải ngủ mà ra, nhưng Trần Kiều Độ vẫn có chút khó chịu.

Chương 20

Có thể là do tiềm thức, Biên Dật lại gửi tin nhắn.

[Biên Dật]: Nhận được kịch bản rồi chứ? [Biên Dật]: Để tránh hiểu nhầm, tôi đặc biệt giải thích một chút, đưa kịch bản này cho cậu không chỉ để theo đuổi cậu, mà còn vì cậu là người phù hợp nhất.

[Biên Dật]: Hợp tác với cậu là sự kỳ vọng của thị trường, cũng là tâm tư riêng của tôi.

[Biên Dật]: Nhiều năm rồi không hợp tác, Trần lão sư.

Trần Kiều Độ ngẩng đầu nhìn chị Trình, gật đầu nghiêm túc: “Nhận.”

Chương 21

 

Ngày khai máy là hai tháng sau, nhưng hai tháng này, Trần Kiều Độ và Biên Dật cũng không ít lần gặp mặt. Họ cùng tham dự buổi họp mặt với ekip chính, buổi đọc kịch bản, và cả những lần Biên Dật hẹn cậu ra riêng, với danh nghĩa “tăng cường tình cảm với bạn diễn”.

Mối quan hệ của họ trong kịch bản có phần mập mờ, sự mơ hồ chưa được nói rõ, trạng thái này thực sự không dễ nắm bắt. Giới tính có ấn tượng cố hữu, lại không có lời thoại hỗ trợ, hoàn toàn dựa vào “cảm giác” của diễn viên.

Vì vậy, lý do của Biên Dật dường như cũng không phải là không có lý, vì vậy Trần Kiều Độ dù biết rõ đó là lý do, vẫn đồng ý.

Những nơi họ có thể đi không nhiều, phần lớn là trong nhà, xem kịch, xem phim, ăn uống, nhưng cũng khó tránh khỏi việc bị fan bắt gặp. Tuy nhiên, tin tức về việc sản xuất phim mới đã được công bố, đa số mọi người đều cho rằng họ đang PR tạo nhiệt độ, vậy thì tùy ý đi, cũng không phải là điều gì quá khó chấp nhận.

Nhưng hai tháng này, họ không làm gì nữa, Biên Dật nói muốn chứng minh tình cảm của anh ta không phải là ngủ ra.

Trần Kiều Độ có chút bất ngờ, cậu không muốn Biên Dật chứng minh điều này, cũng không nghĩ có thể chứng minh như vậy. Chốc lát, một phần nhỏ trong lòng cậu dường như sụp đổ, nhưng lại không nói được là vị gì.

Chương 22

Hai ngày trước khi chính thức khởi quay, Trần Kiều Độ chuyển đến căn hộ khách sạn mà đoàn phim chuẩn bị, ngay cạnh phòng của Biên Dật.

Trần Kiều Độ đang cùng trợ lý dọn dẹp hành lý, Biên Dật gõ cửa phòng cậu. Trần Kiều Độ mở cửa, ngẩn người đứng tại chỗ, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Nghe qua có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng Trần Kiều Độ thực sự chỉ hỏi theo nghĩa đen. Bình thường khi gặp nhau ở khách sạn, Biên Dật sẽ thông báo trước, hoặc là trực tiếp nhận thẻ phòng, không bao giờ có khâu gõ cửa.

Đây cũng là lần đầu tiên Biên Dật đến khi phòng cậu còn người khác, trợ lý cũng sững sờ, lắp bắp chào hỏi: “Biên lão sư chào anh.”

Biên Dật tỏ ra rất tự nhiên, ung dung nói: “Hê lô, đến thăm hàng xóm mới, tiện thể tham quan được không?”

Câu nói thậm chí không phải câu hỏi, Trần Kiều Độ chỉ có thể gật đầu: “Tiện mà.”

Thật ra phòng của Trần Kiều Độ rất đáng để tham quan, cậu bài trí rất chu đáo, đó cũng là lý do cậu để trợ lý ở lại giúp. Nếu chỉ là treo vài bộ đồ thường, cậu hoàn toàn có thể tự làm một mình.

Nhưng bộ phim này có bối cảnh hẹp, không nhiều cảnh, đều quay tại cùng một khu vực, vì vậy trong quá trình quay không cần phải đổi khách sạn. Phải ở liên tục hơn ba tháng, gần như là ở nhà, Trần Kiều Độ đã bỏ nhiều tâm sức để chuẩn bị trước một số thứ nâng cao chất lượng cuộc sống.

Ví dụ như ấm đun nước. Thấy Biên Dật dường như không có ý định rời đi trong thời gian ngắn, trợ lý rất tinh ý đã pha một ấm trà táo cam nóng, sau đó được Trần Kiều Độ ngầm đồng ý, liền cáo lui.

Cửa vừa khép lại, Trần Kiều Độ liền bực bội: “Không có ý định giấu à?”

Biên Dật nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Giấu gì, theo đuổi cậu à? Có gì phải giấu, đợi cậu đồng ý rồi trợ lý của cậu sớm muộn cũng biết thôi.”

Trần Kiều Độ suy ngẫm hai câu này trong đầu, cảm nhận được một sự chắc chắn, cậu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, đuổi Biên Dật ra khỏi phòng.

Biên Dật mang theo một chiếc cốc, đó là một trong hai chiếc cốc sứ mà Trần Kiều Độ mang theo. Trần Kiều Độ giả vờ không thấy, mặc dù trước khi đi Biên Dật còn cố ý rót đầy một cốc trà táo cam nóng.

Chương 23

Trong vài tháng sau khi khởi quay, Biên Dật thỉnh thoảng sẽ cầm theo chiếc cốc sứ đó đến phòng Trần Kiều Độ ngồi chơi. Không quá thường xuyên, vì lịch trình của họ rất dày đặc, lịch quay ghi đầy những cảnh đêm, chỉ khi thỉnh thoảng tan trường sớm thì Biên Dật mới đến.

Nhưng cũng không có gì đáng ngại, cả ngày họ đều ở bên nhau, thậm chí phòng trang điểm cũng dùng chung, trông có vẻ không phù hợp với vị trí của họ. Ngày quyết định tạo hình, Trần Kiều Độ nhìn thấy tấm bảng “Phòng nghỉ của Trần Kiều Độ & Biên Dật”, không nói gì.

Nhưng hầu hết thời gian, giữa họ không có gì lãng mạn hay kích thích. Trong công việc, họ đều rất chuyên nghiệp, dù nhân vật có mối quan hệ không thể nói nên lời, nhưng họ vẫn không lợi dụng danh nghĩa diễn xuất để tán tỉnh.

Chính vì vậy, dù Biên Dật chưa làm gì thực sự để “theo đuổi” cậu, nhưng Trần Kiều Độ lại dần nhận ra sự đáng yêu của Biên Dật trong vài tháng này.

Thỉnh thoảng, sau khi Biên Dật về, cậu vừa rửa ấm trà, vừa suy nghĩ về vấn đề tình cảm khó nắm bắt. Khi tỉnh táo lại, cậu lại cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, Biên Dật chỉ cách một bức tường, liệu anh ấy cũng đang nghĩ về mình không? Không đâu, anh ấy rất tự nhiên và điềm tĩnh, giống như một kẻ ăn chơi không bao giờ thấy đau đầu.

Chương 24

Thực ra, đoàn phim là nơi rất thích hợp để những mối tình thoáng qua nảy sinh, người ta nói là hiểu ý nhau, im lặng cũng hiểu ý nhau, nhiều đồng nghiệp đều tin tưởng điều đó.

Nhưng chuyện này lại trở nên kỳ lạ trong trường hợp của Trần Kiều Độ và Biên Dật. Lần hợp tác đầu tiên, họ chỉ có dục không có tình, lần hợp tác thứ hai lại chỉ có tình không có dục. Sự đảo lộn này khiến Trần Kiều Độ không tìm được nhịp độ cho lời nói hay sự im lặng, không hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của bạn diễn, cũng không chắc chắn những khoảnh khắc tim đập thình thịch là vì diễn xuất hay vì con người.

Những sợi dây đan xen quá nhiều, việc cần làm trước tiên là tách biệt. Vì vậy, ngày đóng máy, khi Biên Dật nói bên tai cậu “Tôi sẽ nhớ cậu”, Trần Kiều Độ đã chọn im lặng.

Cậu không nhìn vào sắc mặt của Biên Dật.

Buồn bã hay tiếc nuối, hay bất cứ điều gì, cậu đều không nhìn thấy.

Chương 25

Phim đóng máy rồi, họ lại khôi phục trạng thái mấy tháng cũng không gặp mặt một lần, mỗi người mỗi hướng.

Lần đầu tiên gặp lại sau mấy tháng xa cách, Biên Dật đưa cho cậu thẻ phòng, Trần Kiều Độ nhận lấy, và xuất hiện trong phòng khách sạn của Biên Dật vào đêm đó.

Giống như quay lại một năm trước, khi Biên Dật chưa nói câu “Cậu có thể hẹn hò với tôi không”.

Trần Kiều Độ cũng coi như là một cơn hứng thoáng qua, ngầm chấp nhận mối quan hệ của họ lùi một bước, bỏ qua một cảm giác nào đó khó nói trong lòng.

Cuối năm rồi, năm nay thành phố của Trần Kiều Độ không có tuyết rơi.

Nhưng cậu đã xem rất nhiều cảnh tuyết rơi trên điện thoại, thỉnh thoảng lại nhớ đến đêm tuyết một năm trước, miếng dán giữ nhiệt mà Biên Dật nhét vào túi áo của cậu, dường như còn nóng hơn trái tim.

Phim của họ được quay rất nhanh, dự kiến công chiếu vào dịp Tết Nguyên đán năm sau, Trần Kiều Độ và Biên Dật đều dành thời gian cho quá trình quảng bá, cùng đoàn phim chạy roadshow, tham gia chương trình tạp kỹ.

Khách sạn lại do đoàn phim thống nhất, họ lại ở cạnh nhau, nhưng lần này sẽ không có cảnh quay đêm, trời chưa tối, Biên Dật đã gõ cửa phòng của Trần Kiều Độ.

Nhưng phòng của họ lại không nhìn thấy bầu trời, rèm cửa luôn kéo kín, che trời che đất, tất cả đèn đều bật sáng. Trần Kiều Độ mơ màng quên mất thời gian, tưởng đã là đêm khuya, Biên Dật đến để làm chuyện ấy.

Nhưng Biên Dật ngồi xuống ghế sofa, lấy từ túi ra một chiếc USB, nói với cậu: “Tôi có được bản dựng sơ bộ của phim hậu trường, có muốn cùng xem không?”.

Thông thường đoàn phim sẽ có một nhiếp ảnh gia chuyên quay phim hậu trường, dùng để làm tài nguyên PR trên các nền tảng truyền thông trong quá trình quảng bá. Loại nội dung này thường được đoàn phim và ekip trực tiếp kết nối, kiểm duyệt từng đoạn một, nếu không có vấn đề gì thì sẽ được phát hành, diễn viên hiếm khi được xem trước.

Nhưng Biên Dật cầm trên tay bản dài đến ba tiếng, còn dài hơn thời lượng một bộ phim, là thực tập sinh của ekip PR đã lọc ra từ lượng lớn tài liệu, giữ lại những phần tương đối thú vị, rồi chuyển cho đạo diễn PR lựa chọn.

Họ dùng tivi của khách sạn để chiếu, cùng ngồi trên ghế sofa, dùng góc nhìn người ngoài cuộc để xem những khoảnh khắc mà họ đã trải qua một năm trước.

Cảm giác này thực sự có chút mơ hồ, đặc biệt là khi Trần Kiều Độ nhìn thấy nhiều cảnh quay Biên Dật nhìn cậu. Có lẽ ekip PR có ý muốn tạo nhiệt CP, nhưng Trần Kiều Độ biết rằng đằng sau những ánh mắt đó, từng có những ý nghĩa mà người ngoài không biết.

Từng có.

Lúc đó có như vậy không? Tại sao ánh mắt nóng bỏng như vậy, Trần Kiều Độ lại không cảm nhận được.

Hóa ra yêu cũng có thể nhận biết muộn.

Chương 26

Trần Kiều Độ không nhịn được hỏi: “Lúc đó anh thích tôi là vì sao?”.

Phim hậu trường chưa được xử lý, vẫn còn nhiều tiếng nói chuyện của chuyên viên trang điểm, ekip quản lý, khá ồn ào. Biên Dật như không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Kiều Độ lại cảm thấy câu hỏi của mình ngớ ngẩn đến mức buồn cười, anh lắc đầu: “Không có gì.”

Biên Dật giơ tay ấn nút tạm dừng: “Lúc đó? Sao cậu không hỏi bây giờ tôi thích cậu vì sao?”.

Trần Kiều Độ sững sờ, quay đầu nhìn anh ta.

Biên Dật vẫn cười, nói: “Cậu sẽ không nghĩ là bây giờ tôi không thích đâu phải không? Nói rõ một chút, không phải đâu, chỉ là cậu hơi khó theo đuổi, tôi không phải đang tìm cách thôi sao.”

Hình ảnh dừng lại trên tivi đúng lúc Biên Dật nhìn cậu, trùng khớp với dáng vẻ của Biên Dật trước mặt cậu lúc này. Trần Kiều Độ có chút ngơ ngác, cậu đột nhiên nhận ra, dường như mình thực sự quá chậm chạp, thiếu trực giác với yêu và bị yêu. Lại quá thận trọng, không muốn tin vào lời yêu của Biên Dật, nhưng lại thiếu khả năng phán đoán độc lập.

Được rồi, Trần Kiều Độ đối mặt với khuyết điểm của mình, có ý muốn thay đổi. Bước đầu tiên, từ bỏ lòng tự trọng vô ích, học hỏi từ những người giỏi hơn: “Vậy… bây giờ anh thích tôi là vì sao?”.

Có lẽ đây là một câu hỏi rất ngu ngốc, Trần Kiều Độ đã bắt đầu lo lắng trước khi hỏi. Cậu không có bất kỳ dự đoán nào về câu trả lời mà mình sẽ nhận được, hoặc nói cách khác, so với câu trả lời, cậu còn nghi ngờ Biên Dật sẽ dùng cách trêu chọc để lơ đi câu trả lời.

May mắn thay, Biên Dật không làm vậy, anh ta nghiêng người, để bản thân đối diện với Trần Kiều Độ hơn, dáng vẻ rất nghiêm túc khi trả lời câu hỏi. Anh ta giảm tốc độ nói, dùng những lời lẽ rõ ràng: “Câu hỏi này đối với tôi thực sự rất khó trả lời, bởi vì tôi cũng là sau khi nhận ra mình thích cậu, mới bắt đầu suy nghĩ, tại sao tôi lại thích cậu?”.

“Tôi đã hồi tưởng rất nhiều khoảnh khắc đã trải qua cùng cậu, từng chút một để trả lời câu hỏi này. Nhưng câu trả lời là vô hạn, giây trước tôi nghĩ là vì cậu rất dễ thương, giây sau lại nghĩ là vì thái độ làm việc của cậu rất chuyên nghiệp, mỗi lần nghĩ, đều có câu trả lời khác nhau. Vì vậy, sau này tôi phát hiện ra, lý do thích cậu, chỉ đơn giản là bởi vì cậu là cậu, chỉ vậy thôi.”

Sau khi nghe những lời tâm sự này, Trần Kiều Độ mới giật mình nhận ra, cậu đã hỏi một câu hỏi rất tệ. Ý đồ không rõ ràng, cậu muốn biết làm sao để phân biệt yêu hay không yêu, nhưng lại vô tình nghe được lời tỏ tình thẳng thắn của Biên Dật.

Điều này khiến cậu có chút mặt đỏ tai hồng, không biết nên trả lời thế nào, chớp mắt nhiều lần, nhưng không thể nói được một chữ nào.

Biên Dật đang nhìn cậu chăm chú, trong một khoảnh khắc nào đó, linh cảm chợt lóe lên, dường như đọc được ý của Trần Kiều Độ, anh ta thử thăm dò hỏi: “Cậu muốn hỏi làm sao tôi nhận ra mình thích cậu à?”.

“Ừm…” Trần Kiều Độ mơ hồ đáp, coi như thừa nhận.

Cậu nghe thấy Biên Dật cười khẽ một lúc, rồi mới nói: “Khi cậu muốn đặt câu hỏi này, cậu đã thích tôi rồi.”

… Có phải vậy không? Trần Kiều Độ bàng hoàng.

Cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, bởi vì Biên Dật nói “Bây giờ tôi muốn hôn cậu”, đây là điều khiến cậu còn bàng hoàng hơn.

Chương 27

Thực ra cũng hôn rất nhiều lần rồi, nhưng lần này dường như khác với mọi lần. Trần Kiều Độ bị Biên Dật khống chế từ trên xuống dưới trên ghế sofa, ngẩng đầu bị động đáp lại nụ hôn của Biên Dật, trong đầu còn mơ màng vang vọng câu nói “Cậu đã thích tôi rồi”.

Là do nhận thức này mà trở nên khác biệt sao? Trần Kiều Độ không chắc chắn, nhưng lại mơ hồ có một linh cảm, Biên Dật ngày hôm nay cũng khác với mọi lần, mặc dù cậu không thể nói ra sự khác biệt đó.

Cuối cùng Biên Dật ôm cậu, dựa cằm lên vai cậu, gần như là tim áp sát tim, cậu thậm chí còn cảm nhận được sự lên xuống hơi thở của Biên Dật.

Trần Kiều Độ từ từ nâng tay lên, ôm lại anh ta, lòng bàn tay áp sát lưng anh, ngón tay dùng một chút lực, như thể chỉ có như vậy mới đủ can đảm để nói những lời cần nói: “Trước đây nói hẹn hò, vẫn còn hiệu lực chứ?”.

Giọng nói của Biên Dật rơi vào tai cậu: “Đối với cậu, mãi mãi có hiệu lực.”

Chương 28: Hoàn chính văn

Trần Kiều Độ ngẩng đầu, ánh đèn trên trần nhà lắc lư trong tầm mắt của cậu, nối liền thành một mảng, giống như mặt trăng trong nước.

Cậu và Biên Dật không cùng nhau ngắm trăng, chỉ là ở vô số khách sạn khác nhau, cùng trải qua vô số đêm.

Nhưng lại mượn ánh sáng mờ nhạt này, nhìn thấy một ngôi sao.
 

Còn cậu đã nắm lấy ngôi sao đó.

Chương 29: Phiên ngoại 1 (Hoàn toàn văn)

Phần Ngoại Truyện 1 · Bí mật tình yêu ở làng chài của đại minh tinh

Tình yêu của Biên Dật và Trần Kiều Độ không tuân theo bất kỳ quy luật nào, ít khi gặp mặt, lại còn lệch múi giờ nghiêm trọng. Khi Biên Dật đóng phim đêm, Trần Kiều Độ lại đóng những cảnh quay lúc sớm nhất, nhắn tin giống như ném lọ, phải đợi đến lúc nghỉ mới có hồi đáp.

Chưa kể đến Trần lão sư hết lòng với công việc, nếu cảnh quay tiếp theo là cảnh có nhiều biến động về tâm lý, cậu thậm chí còn không thèm nhìn điện thoại – sau khi trả lời tin nhắn của Biên Dật vài lần, cậu luôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình đang mỉm cười trên màn hình điện thoại đã tắt, ai nhìn thấy cũng khẳng định chắc chắn là đang yêu đương.

Đã có những tin đồn rò rỉ, nói rằng Trần Kiều Độ và Biên Dật có tình cảm mới – chỉ là mỗi người truyền một cách riêng, ai có thể đoán được rằng hai nghệ sĩ nổi tiếng này thực sự đang yêu bí mật với nhau.

Nhưng dù sao đi nữa, họ cũng sẽ không trả lời bên ngoài, không muốn nói dối, lại không thể nói thật, vì vậy trong mỗi bản đề cương phỏng vấn mà họ nhận được, họ đều ngang nhiên gạch bỏ những câu hỏi liên quan đến tình yêu.

Sau khi kết thúc quy trình quảng bá cho bộ phim hợp tác của họ, những cuộc thảo luận về “Xuân Phong Dật Độ” cũng giảm bớt, vì vậy họ lại liều hơn, bắt đầu thương thảo hợp tác chương trình tạp kỹ mới.

Hệ thống tài khoản bùng nổ về tin tức giải trí, với thành tích đáng nể, đã đưa ra thông tin: Một CP đỉnh lưu cực phẩm nào đó, vẫn còn “dịch vụ sau bán hàng”, khả năng cao là chương trình du lịch.

Lần lượt hàng loạt tài khoản có avatar đôi, rất kiêu căng mà hồi đáp: “Chưa công khai thì không hẹn, hãy chú ý đến tác phẩm mới của Biên Dật 《Cháy lại》, tác phẩm mới của Trần Kiều Độ 《Người thổi tiêu》.”

Nếu có tâm click vào trang cá nhân của một trong hai người, có lẽ bạn sẽ nhìn thấy: Làm sao bây giờ, tôi có chút lo lắng, không phải thật sự muốn cản tôi không được nói sao? Chính chủ không thể cảm nhận được những niềm vui và nỗi buồn đan xen đó, lý do cùng nhau nhận lời tham gia chương trình tạp kỹ cũng rất đơn giản – yêu online quá lâu, cần phải có cơ hội để hẹn hò một cách chính đáng.

Show du lịch rất tốt, gần giống với cuộc hẹn hò thực sự, lại không cần phải lo lắng về việc khán giả tập trung quá mức vào bản thân họ, còn có những khách mời khác cùng che chắn.

Vì vậy, khi các ekip quản lý của hai bên nhận được cùng một đề xuất, họ ngầm hiểu ý nhau, thể hiện mong muốn được tham gia, ekip chương trình thức trắng đêm để gửi đề xuất về cấp trên đánh giá, dự án hạng A lại bị nâng lên hạng S+ một cách bất ngờ.

Có thêm hai nghệ sĩ có sức nóng khủng khiếp, cộng thêm chủ đề CP, việc thu hút nhà tài trợ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy nội dung chương trình cũng được lên kế hoạch lại, ban đầu chỉ định quay ở một vài thành phố du lịch trong nước, giờ được nâng cấp thành du lịch nước ngoài. Chỉ là thời gian ghi hình cũng bị lùi lại – ekip chương trình đồng loạt gửi visa cho nhân viên và khách mời, cũng cần tốn khá nhiều thời gian.

Thời gian trống ban đầu dành ra được hơn nửa tháng, giờ có thể trực tiếp yêu online chuyển thành hẹn hò offline. Biên Dật xoay hai tay, nhờ em gái của cổ đông công ty đứng ra, thuê một biệt thự tự xây độc lập ở một làng chài nhỏ phía Nam. Sau đó, anh ta bay đến tỉnh bên cạnh, rồi tự lái xe đến điểm đến, để tránh bị phát hiện, lịch trình chuyến bay của anh ta và Trần Kiều Độ đều dừng lại ở cùng một nơi.

Tình yêu được vun trồng thật sự quá khúc chiết, nhưng dường như cả hai đều thấy ngọt ngào.

Làng chài nhỏ thực sự rất nhỏ, trong làng cũng không còn mấy người. Ngày Biên Dật đến, anh ta đã dám  tán gẫu với những ông bà già ở cổng chợ trung tâm, được biết đa số thanh niên trai tráng đều ra ngoài làm ăn ở thị trấn hoặc những nơi xa hơn, cũng có rất nhiều người già được con cháu đón đi. Còn ở lại đây, đa số đều là những người nhớ quê hương, hoặc thực sự không thể thích nghi với cuộc sống đô thị.

Nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn rất thận trọng, Trần Kiều Độ hầu như không ra ngoài vào ban ngày. Cho dù là mua rau hay mua đồ dùng sinh hoạt, đều là Biên Dật ra mặt. Họ chỉ đến lúc chiều tà, cùng nhau đi dạo ra bờ biển, ngồi trên bờ kè, ngắm sóng biển từng lớp từng lớp vỗ vào bờ.

Lãng phí thời gian bằng những lời vô nghĩa, dưới đáy biển có ai sống không, mặt trăng giống như chiếc bánh trung thu bị cắn, cách nhận biết dòng chảy xa bờ, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Ngồi bên trái Biên Dật, Trần Kiều Độ cảm thấy một sự bình yên chưa từng có, không tò mò xem WeChat có tin nhắn mới không, không nghĩ đến bộ phim tiếp theo nên nhận loại gì, dường như cho dù thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, cũng không có gì đáng ngại.

Cùng với tiếng sóng biển, giọng nói của Trần Kiều Độ hơi mơ hồ: “Em phát hiện ra, dường như em thích anh hơn em tưởng tượng.”

Biên Dật nghiêng đầu, mượn ánh trăng nhìn gương mặt nghiêng của cậu, nhìn rất lâu, mới nói: “Về nhà thôi, muốn hôn em.”

Ngôi nhà họ thuê có một cái sân, rất thích hợp để nuôi chó, đáng tiếc là họ hiện tại chưa đủ điều kiện để nuôi thú cưng cùng nhau. Cổng điện chưa đóng hoàn toàn, Biên Dật đã ấn Trần Kiều Độ vào cửa hôn, tiếng động va chạm bị tiếng đóng cửa che lấp.

Lưng Trần Kiều Độ áp sát vào bề mặt lạnh lẽo, không thể kiềm chế được mà ngả người ra sau, nhưng tối đa chỉ là dựa sát vào cửa thôi. Bị Biên Dật dùng cách rất ẩm ướt để liếm hôn, từ môi đến cổ, rồi lại lên đến tai, Biên Dật hỏi vào tai cậu: “Thật sao?”.

Trần Kiều Độ vô cớ có chút lo lắng, thở gấp: “Thật cái gì?”.

Biên Dật lặp lại: “Thích anh hơn tưởng tượng.”

Không biết tại sao, rõ ràng là những lời mà cậu đã nói, nhưng lúc này lại khiến cậu thấy xấu hổ hơn nhiều lần trước. Trần Kiều Độ không nói gì, Biên Dật lại cắn một miếng vào xương quai xanh của cậu, lực đạo không nhẹ, Trần Kiều Độ hít một hơi lạnh.

“Nói đi, thật sao.”

Trần Kiều Độ nhắm mắt, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Thật.”