Tôi buông bỏ khi bố để lại hết toàn bộ tài sản thừa kế cho con gái cưng

Chăm bố tới hơi thở cuối cùng, nhưng mãi về sau tôi mới biết, trước khi ra đi, ông đã âm thầm nhượng toàn bộ tài sản cho người con út.

Đọc bài viết "Cha mẹ bắt tôi nuôi nhưng đem gia tài thừa kế cho con trai út" của tác giả Plutino, tôi thấy khá giống câu chuyện của mình. Chỉ khác ở chỗ tôi là đứa con trai duy nhất trong gia đình, sau tôi là một em gái.

Từ nhỏ đến lớn, vì là anh cả nên tôi cũng một chăm sóc và bao bọc em gái mọi việc trong nhà. Cho tới khi học đại học tôi mới rời xa nhà và không còn trực tiếp lo cho em thường xuyên nữa. Bố mẹ cũng chu cấp cho tôi ăn học đàng hoàng suốt mấy năm đại học nên tôi rất biên ơn vì điều đó.

Trong thời gian tôi đang học xa nhà, bố tôi lâm bệnh nặng. Thương bố nên tôi cũng tranh thủ về chăm sóc bố những năm tháng cuối đời. Sau đó ít lâu, bố ra đi trong vòng tay của tôi. Sau khi bố mất, tôi mới biết, ngay khi ông biết bệnh tình của mình, đã lập tức làm thủ tục bàn giao toàn bộ tài sản cho em gái tôi.

Ban đầu, khi biết chuyện, tôi cũng thấy rất ấm ức trong người. Nhưng rồi, khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ bản thân mình còn trẻ, còn có cơ hội kiếm tiền và thực tế là tôi cũng đã kiếm được tiền để mua nhà cho riêng mình, nên cũng đâu cần thiết phải đòi hỏi quyền lợi từ tài sản cha mẹ để lại. Đến hiện tại, mẹ cũng đã dọn về về ở cùng tôi để tiện chăm sóc. Và tôi thấy việc chăm sóc mẹ thực sự là một điều hạnh phúc.

Gần đây, em gái tôi có nói chuyện về những gì bố tôi để lại cho em. Thực sự, số tài sản thừa kế ấy nhiều hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Em tôi đề nghị chuyển lại 70% tài sản bố để lại cho tôi vì những gì tôi đã bỏ ra để chăm nom bố mẹ già. Thế nhưng, khá buồn cười là lúc đó, tôi lại từ chối một cách rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không còn chút ấm ức nào như trước kia.

Có lẽ, giờ đây tôi đã có thể tự làm chủ cuộc sống của mình, nên không còn cần đến những gì mà bố tôi để lại nữa. Và cũng bởi, dù bố không để lại cho tôi tài sản gì, nhưng tôi vẫn biết ơn vì ông đã cho tôi một cuộc đời để sống, nuôi tôi ăn học thành người và cho tôi những người thân ruột thịt sống có tình, có nghĩa. Với tôi, như thế là đủ rồi.