Lúc mang thai 6 tháng, tôi bàn với chồng mua nhà mới lớn hơn, nhưng không ngờ khi xem sổ đỏ thì tên ghi trên đó lại là bố mẹ chồng.
Tôi năm nay 29 tuổi, cuộc sống từng ngập tràn hy vọng và những giấc mơ về tương lai hạnh phúc bên người đàn ông mà tôi chọn lấy làm chồng.
Chúng tôi không có gì trong tay khi mới kết hôn, không nhà, không xe, cả tiền tổ chức tiệc cưới cũng là do gia đình tôi hỗ trợ. Thế nhưng tất thảy những điều đó không làm tôi nản lòng. Tôi tin rằng bằng tình yêu và sự chăm chỉ, hai đứa xây dựng được một cuộc sống thực sự tốt đẹp.
Sau khi kết hôn, tôi và chồng dốc sức làm việc, dành dụm từng đồng. Vài năm sau, chúng tôi có cơ hội mở được một xưởng gia công quần áo nhỏ, những nỗ lực dần được đền đáp. Chúng tôi kiếm được kha khá tiền, cuộc sống trở nên ổn định và khá giả. Những tưởng khi đã có tiền, mọi khó khăn sẽ qua đi, tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc như bao người phụ nữ khác, nhưng không phải.
Thấy kinh tế đã ổn định, tôi chủ động bàn với chồng về chuyện sinh con. Trước đó anh luôn muốn có con nhưng tôi từ chối vì cảm thấy chưa sẵn sàng và tài chính chưa vững. Khi đã có chút tiền tiết kiệm, tôi quyết định sinh con, cho rằng đây là thời điểm thích hợp để vun đắp cho gia đình. Tôi giao lại toàn bộ công việc ở xưởng cho chồng rồi ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân và thai nhi.
Mang thai đến tháng thứ 6, tôi bàn với chồng mua căn nhà lớn hơn để gia đình có nơi ở ổn định khi con cái lớn lên. Chồng tôi vui vẻ đồng ý, mọi chuyện diễn ra thuận buồm xuôi gió khiến tôi không chút nghĩ ngợi hay phòng bị nào. Nhưng rồi, mọi thứ đã sụp đổ từ khoảnh khắc tôi mở tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản ra.
Tôi còn nhớ rõ cảm giác ngỡ ngàng, tim như ngừng đập khi nhìn thấy trên tờ giấy ấy là tên bố mẹ chồng, trong khi chúng tôi đã thống nhất từ trước rằng căn nhà này sẽ đứng tên tôi và chồng. Tôi lo lắng hỏi chồng lý do tại sao làm vậy nhưng anh không trả lời, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ. Khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu.
Tôi biết rằng đây không phải sai sót mà là cả một sự dàn xếp từ phía họ. Mẹ chồng, người từng mâu thuẫn gay gắt với tôi vì chuyện trì hoãn sinh con, giờ đây lại tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của tôi, lần này với lý do tôi đang mang thai con gái.
Bà nói nếu muốn tên mình được ghi trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất thì tôi phải sinh cho họ một đứa cháu trai. Câu nói ấy như một cú đấm giáng vào trái tim tôi. Đây không chỉ là sự lừa dối mà còn là sự khinh thường và phân biệt giới tính đến tàn nhẫn.
Tôi đã hy sinh sự nghiệp, sức khỏe và cả tương lai để sinh con, nhưng đổi lại họ chỉ coi tôi như một công cụ sinh sản. Họ lợi dụng lúc tôi toàn tâm toàn ý cho việc chăm sóc thai nghén, chuẩn bị sinh nở, không quan tâm đến chuyện làm ăn hay quản lý tiền bạc để "biến hóa" tài sản của hai vợ chồng thành bố mẹ chồng.
Tôi không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình nên trong phút chốc đã xé đôi tờ giấy chứng nhận ấy. Chồng tôi nổi giận tát và đẩy tôi ra ngoài. Sự đau đớn thể xác không thể so sánh được với nỗi đau tinh thần mà tôi phải chịu đựng lúc ấy. Tình yêu mà tôi từng dành cho anh, những kỷ niệm tốt đẹp, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc đó.
Đêm ấy, tôi ôm bụng bầu về nhà bố mẹ đẻ, lòng đầy đau đớn và thất vọng. Tôi đã viết đơn ly hôn vì hiểu quá rõ rằng không thể tiếp tục sống trong một gia đình xem tôi như một món đồ, không có chút nào tôn trọng. Điều khiến tôi lo lắng nhất là nếu ly hôn trong hoàn cảnh gia đình họ đã "động tay động chân" vào tài sản từ trước như vậy, liệu tôi có thể bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình không?
Tiền mua nhà là tiền hai vợ chồng đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được, khi dùng mua nhà thì lại thành sở hữu của bố mẹ chồng; liệu tôi có cách nào đòi lại phần mình?
Một số người thân khuyên tôi nên nhịn vì đứa con chưa ra đời nhưng tôi không thể. Tôi biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy khó khăn, nhất là khi phải một mình nuôi con, song tôi không thể sống mãi trong sự bất công và lừa dối này, không thể chấp nhận sự khinh thường và phản bội. Giờ đây, tôi chỉ mong đòi lại công bằng cho mình, xin mọi người cho tôi lời khuyên hữu ích.