Phản Anh Hùng Full là bộ truyện của tác giả Đang cập nhật vừa chính thức hoàn thành các chương cuối cùng, được dịch tại web Wattpad.com.vn - Nền tảng đọc truyện online PREE phổ biến nhất tại Việt Nam. Quý bạn đọc giả hãy ủng hộ Wattpad bằng cách đưa ra bình luận và chia sẻ, tạo động lực chúng tôi cập nhật các bộ truyện mới hay mỗi ngày.
Phản Anh Hùng Full
Đôi nét về truyện Phản Anh Hùng Full
- Tác giả: Đang cập nhật
- Thể loại: Ngôn Tình , Khác
- Số chương: 3
- Trạng thái: Full
Tóm tắt nội dung chính:
Thì ra, đây là một cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế, còn tôi là một nhân vật phụ được định sẵn phải hy sinh trong đó. Nam chính là bạn trai của tôi, Lý Hiên. Nữ chính là bạn thân của tôi, Trần Hiểu Hiểu. Sự tồn tại của tôi chỉ là chút gia vị làm tuyến tình cảm của nam nữ chính thêm phần gắn kết keo sơn hơn mà thôi… Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như tinh thần biến hay anh vẫn luôn yêu em.
Đọc truyện tranh Phản Anh Hùng FULL
Đọc truyện tranh Phản Anh Hùng full tại bài viết dưới đây:
Chương 1
Phần 1/3
1
Sau khi bị zombie phanh thây moi bụng, tôi trọng sinh về hai tháng trước ngày tận thế bùng nổ.
Cùng với đó là một dòng ký ức ào ạt ùa vào trong đầu.
Hoá ra tôi là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế mà bạn thân tôi, Trần Hiểu Hiểu, là nhân vật nữ chính.
Kiếp trước, cô ta khăng khăng không màng mạo hiểm tính mạng của tất cả những người còn sống, đòi đi cứu một thằng bé đã bị nhiễm vi rút.
Tôi ra sức ngăn cản nhưng trước mặt mọi người cô ta lại trách tôi không có lòng hào hiệp, không biết quên mình vì việc nghĩa.
Cuối cùng, thằng bé đó biến đổi thành zombie và cắn chết rất nhiều người.
Bọn họ đẩy hết tội lên đầu tôi.
"Nếu như không phải tại Chu Hân Ninh kéo dài thời gian thì đứa bé đó đã được cứu rồi, mọi người cũng sẽ không phải chết."
"Đúng vậy! Đuổi cô ta ra đi!"
Bọn họ đã quên rằng đây vốn là nhà của tôi.
Lúc trước bạn trai nói với tôi là hàng xóm đáng thương quá, xin tôi cho bọn họ ở cùng, tôi đã đồng ý không chút do dự.
Bây giờ tôi bất lực nhìn sang Lý Hiên nhưng anh ta chỉ gục đầu, nói:
"Em làm anh thất vọng quá Ninh Ninh ạ."
Cô bạn thân nhất trần đời của tôi cũng đứng bên cạnh cau mày phụ họa: "Ninh Ninh, trong tình cảnh khó khăn này, loại người ích kỷ như cậu sẽ làm liên lụy đến mọi người đấy."
Bọn họ mang hết tất cả vật tư tôi tích trữ trong nhà đi, sau đó còn trói tôi vào cổng mặc kệ zombie xâu xé.
Có lẽ nỗi hận của tôi ngút ngàn đến tận cao xanh nên ông trời mủi lòng ban cho tôi cơ hội sống thêm một lần nữa.
2
Ngày đó, zombie vây kín cửa ra vào mà thằng nhóc hư đốn Nhạc Nhạc lại cứ lèo nhèo đòi về nhà lấy đồ chơi siêu nhân Điện Quang của mình.
"Không được đâu, hiện tại mở cửa nguy hiểm lắm, sẽ hại chết chúng ta đó."
Tôi ráng kiên nhẫn phân tích cho thằng bé hiểu.
"Mặc kệ! Cháu muốn cơ cháu muốn cơ cháu muốn cơ!!!" Nhạc Nhạc phì nước bọt vào mặt tôi.
Tôi cố nén lửa giận trong lòng.
"Ha ha ha, xem thằng bé đáng yêu chưa kìa."
Bạn thân tôi ôm Nhạc Nhạc, cẩn thận trấn an nó: "Nhạc Nhạc ngoan, lát nữa để Lý Hiên ca ca đi lấy cùng em nhé, được không nè?"
Đáng yêu á? Sao tôi không nhìn ra đáng yêu chỗ nào vậy.
Rõ ràng giờ là lúc tận thế nước sôi lửa bỏng, vật tư đã cực kỳ thiếu thốn mà mẹ Nhạc Nhạc vẫn cố chấp kiên trì tắm cho Nhạc Nhạc mỗi ngày.
Bể nước máy của khu nhà đã cạn từ đầu tuần, vòi không còn cung cấp được giọt nước nào nữa thì chị ta bóc nước đóng chai để Nhạc Nhạc tắm.
Là chủ căn hộ này, tôi ra sức ngăn cản.
Chị ta bù lu bù loa lên: "Nó chỉ là một đứa bé thôi, có dùng hết bao nhiêu nước đâu cơ chứ. Nhạc Nhạc mới năm tuổi, hè nóng bức thế này nếu không tắm rửa thường xuyên thì mồ hôi mồ kê tích tụ sẽ dễ dẫn đến bệnh ngoài da."
Mẹ Nhạc Nhạc vừa khóc một cái là mọi người lại thấy thương.
Lý Hiên đứng dậy nói:
"Cứ để thằng bé dùng đi. Nó còn nhỏ mà. Hơn nữa hết nước rồi thì chúng ta đi tìm thêm! Còn sống là còn hy vọng, đúng không?"
Lời này của anh ta quả là anh hùng, nói ra một cái là đổi ngay lấy tiếng vỗ tay rào rào của tất cả mọi người.
Mẹ Nhạc Nhạc nắm lấy tay Lý Hiên đầy cảm kích.
"Cảm ơn cậu, ân tình của cậu tôi không sao báo đáp cho xuể."
Tôi thành kẻ ích kỷ lạc loài.
Lần này, Nhạc Nhạc lại lèo nhèo đòi về nhà lấy mô hình siêu nhân Điện Quang.
Zombie ngoài cửa đang không ngừng rít lên, tôi kiên quyết không đồng ý cho nó mở cửa.
"Cậu để thằng bé đi lấy đi. Khổ thân, nhỏ xíu mà đã phải đối mặt với tận thế tàn khốc. Không có mô hình siêu nhân đồ chơi ấy thì sao nó kiên trì nổi!"
Trần Hiểu Hiểu làm thánh mẫu, đứng ở phe đối lập với tôi.
Anh hùng xứng với thánh mẫu.
Thật sự khiến người ta ghê tởm.
3
Tỉnh lại trên giường ấm nệm êm, tôi sờ khắp toàn thân theo bản năng.
Lành lặn không một vết thương.
Hay lắm, tôi sống lại rồi!
Tôi nhìn thời gian, ngày 18 tháng 5, tức là gần hai tháng nữa mới tới ngày dịch bệnh bùng nổ!
"Em tỉnh rồi à, Ninh Ninh." Lý Hiên đứng ở cửa, tay xách một túi anh đào đầy ắp.
Thấy tôi chú ý đến túi anh đào, anh ta giải thích: "À, cái này là anh mua cho Hiểu Hiểu, sáng hôm nay cứ kêu thèm mãi. Cô ấy thích ăn anh đào nhất còn gì."
Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Anh nhớ rõ sở thích bạn thân em nhỉ."
Lý Hiên cười khúc khích ngượng ngùng gãi đầu: "Đương nhiên, đấy là bạn thân của em mà."
Kiếp trước, lần nào tôi nghe được lý do này cũng sẽ cảm động khôn nguôi.
Mà bây giờ biết rõ chiều hướng của kịch bản rồi thì tôi chỉ cảm thấy thật buồn nôn.
Bởi vì về sau Trần Hiểu Hiểu biết tôi bị cắn xé cũng biến đổi thành zombie, cô ta đau lòng vô cùng. Lý Hiên ôm siết cô ta vào lòng để an ủi.
Hai kẻ đó nảy sinh tình cảm trong hoạn nạn, mối quan hệ bền chắc như sắt thép.
Trần Hiểu Hiểu nói nhớ đến tôi đã tốt với cô ta đủ đường, cho nên muốn thay tôi làm bạn với Lý Hiên trên con đường gian nan phía trước.
Lý Hiên nói: "Thật ra anh đã thích em từ lâu nhưng anh nhất định phải chịu trách nhiệm với Ninh Ninh. Giờ Ninh Ninh không còn nữa, hãy để anh chăm sóc em thay cô ấy!"
Ọe.
Đúng là làm điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết, vừa ăn cắp vừa la làng.
4
Tôi nói với Lý Hiên rằng mình phải đi công tác mấy ngày sau đó thuê một căn hộ thông tầng trên đỉnh khách sạn sát vách khu chung cư.
Nơi này tường rất dày, cửa cũng cực kỳ chắc chắn.
Thế là tôi bắt đầu mua đủ loại đồ ăn: nước, gạo, mì tôm, lương khô, đồ hộp…
Ngoài ra, tôi còn trồng rau quả trên sân thượng và tích trữ hạt giống.
Sau khi tận thế ập xuống sẽ không mất điện ngay lập tức, nhưng để phòng trường hợp xấu nhất, tôi vẫn chuẩn bị thêm sạc dự phòng và vật dụng cắm trại dã ngoại.
Nhân viên giao hàng hỏi: "Chị đẹp, chị mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì thế?"
Tôi đáp: "Tôi kinh doanh trên sàn thương mại điện tử, đống đồ này là hàng nhập về."
Thật ra lời này không phải nói dối.
Kiếp trước tôi tích trữ nhiều đồ dùng thiết yếu trong nhà cũng là bởi vì hết kỳ hạn thuê nhà kho mà tôi chưa tìm được địa điểm mới thích hợp nên đành mang hàng về để ở căn hộ của mình.
Hàng chất chật kín nguyên một phòng.
Hàng xóm kêu than trong group chat chung của toà nhà.
Lý Hiên chưa bàn bạc gì với tôi đã thông báo trong group chat: "Nhà tôi có đồ dùng thiết yếu, ai cần thì hãy đến căn hộ B304! Tôi không thể trơ mắt nhìn mọi người chết đói."
Đến tận khi một đống người lần lượt sang xin nương nhờ, anh ta mới nắm tay tôi hỏi: "Ninh Ninh, em ủng hộ anh, đúng chứ?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Trần Hiểu Hiểu sang làm khách rồi bị kẹt luôn ở nhà tôi đã chen mồm: "Ninh Ninh chắc chắn không nhỏ nhen chút đồ này đâu! Dù sao thì mạng người quan trọng nhất mà!"
Cuối cùng, tôi mềm lòng, để hơn mười người vào nhà mình.
5
"A lô? Ninh Ninh à, lần này em đi công tác lâu vậy. Sao em vẫn chưa về thế?"
Vài ngày sau, Lý Hiên gọi điện thoại cho tôi. Lúc ấy tôi đang nằm trên giường đắp mặt nạ.
"Vâng, lần này tương đối bận rộn." tôi thuận miệng lấy cớ qua loa.
"Ninh Ninh... Ừm, em có thể chuyển cho anh 2 vạn được không? Hôm qua mẹ Nhạc Nhạc sang nhà vay tiền, bảo là phải nộp học phí cho thằng bé. Anh đã đưa hết tiền trong người cho chị ấy mượn rồi nhưng vẫn chưa đủ... Chúng ta không thể chậm trễ việc học của con trẻ được, em nói có đúng không?"
Ha ha, lại nữa. Cút mịe nhà anh đi.
Có phải con anh đâu mà còn phải lo việc học của người ta? Thằng nhóc hư đốn Nhạc Nhạc sống cùng mẹ ở sát vách nhà tôi. Chị mẹ động một tý là sang nhà tôi than thở.
Cho con trai học trường quốc tế với mức học phí mười mấy vạn một năm xong cứ kêu trời trách đất, con thơ mẹ đơn thân vất vả vân vân mây mây, chị ta vịn vào cái cớ dẫu sao quen biết cũng là duyên phận rồi xin chúng tôi giúp đỡ.
Lần nào Lý Hiên cũng mủi lòng, thậm chí còn lấy tiền tiết kiệm chung của hai đứa ra hỗ trợ người ta. Mà tôi thì ngây ngô cảm thấy anh ta thật là lương thiện.
"Em có còn đồng nào đâu, tiền đã dùng để nhập hàng hết rồi. Anh hỏi vay Hiểu Hiểu đi."
Dứt lời, tôi không thèm quan tâm anh ta nói gì nữa, cúp điện thoại luôn.
Bất kể là Lý Hiên, Trần Hiểu Hiểu, hay là thằng nhóc hư và bà mẹ của nó, kiếp này tôi phải báo thù cho bằng sạch!
Tôi phải chống mắt lên xem trước thời khắc sinh tử đôi nam nữ chính này còn có thể thương người hơn cả thương thân nổi không.
Tôi nhìn quanh căn hộ trú ẩn mình vất vả chuẩn bị bấy lâu nay: đồ ăn, thức uống tích trữ sung túc, đủ loại đồ điện sử dụng năng lượng mặt trời như quạt, đèn, tủ lạnh...
Một cảm giác yên tâm dâng lên trong lòng.
...
Một mình đối mặt với tận thế cũng đâu có sao?
Có những người còn đáng sợ hơn cả zombie.
6
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi. Khoan, còn một chuyện cuối cùng tôi chưa làm.
Tôi phải gắn camera giám sát trong nhà và ngoài hành lang mới được.
Không thì sao có thể thưởng thức kịch bản hấp dẫn tiếp theo chứ?
Cho nên, mặc dù rất không muốn nhìn mặt cặp đôi ‘thánh sống’ kia và đám hàng xóm ăn cháo đá bát hại chết mình ở kiếp trước, tôi vẫn phải về nhà một chuyến.
Vừa mở cửa nhà ra tôi đã bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng hồn.
Dùng ‘tan hoang’ để miêu tả hãy còn nhẹ nhàng chán.
Thằng nhóc thối Nhạc Nhạc đang cầm đồ trang điểm của tôi bôi loạn lên mặt.
Serum, kem dưỡng, son môi ngoe ngoét khắp nơi. Chai lọ vại bình vỡ tung toé đầy sàn nhà.
Tôi xách cổ áo, ném nó sang một bên. Còn chưa kịp mắng câu nào thì thằng nhóc xấu xa này đã oà lên khóc vang.
Tiếng khóc đánh động đến Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu.
Xem ra, vừa rồi hai người họ chim chuột trong phòng ngủ không thèm để mắt đến thằng bé tý nào.
"Ôi, Ninh Ninh, cậu về rồi à." Trần Hiểu Hiểu giật mình bối rối: "Ấy, sao Nhạc Nhạc lại khóc thế?"
Đột nhiên cô ta cau mày, lườm tôi một cái đầy trách móc.
"Ninh Ninh, mình biết cậu trước giờ không được bao dung lắm, cũng không thích trẻ con. Nhưng Nhạc Nhạc còn bé mà..."
Tôi vốn cũng đang định nổi giận đấy mà nghe xong lời cô ta nói cái tắt cơn liền.
Ai mà không biết nói lời hay, tôi cười: "Mình có giận đâu? Chẳng qua là mấy thứ này toàn hóa chất à, mình sợ tiếp xúc vào da thằng bé nhỡ không may trúng độc thì phải làm sao bây giờ?"
Quả nhiên, như này mới đúng ý hai vị thánh sống.
Lý Hiên quở trách: "Hiểu Hiểu, em bất cẩn quá! Sao lại đưa những thứ này cho trẻ con chơi chứ. Mẹ Nhạc Nhạc đã nhờ chúng ta trông nom thì mình phải chăm thằng bé tử tế."
Sắc mặt Trần Hiểu Hiểu xanh xanh đỏ đỏ như bảng pha màu.
Tôi đứng ở một bên quan sát với vẻ nghiền ngẫm.
Tò mò cô ta sẽ ngụy biện thế nào ghê.
Cô ta sẽ thanh minh với Lý Hiên rằng vì đồ trang điểm rất quan trọng với con gái nên mới đưa cho Nhạc Nhạc chơi? Mục đích là để chọc giận tôi và so sánh ra sự bao dung của cô ta?
"Thôi mà, lúc ấy em không cố ý, em suy nghĩ chưa chu đáo. Nhân dịp Ninh Ninh trở về, hay chúng ta đưa Nhạc Nhạc ra ngoài ăn cơm nhé?"
Trần Hiểu Hiểu rất thông minh chuyển chủ đề.
"Mình không đi được, mình còn phải viết phương án đề xuất gửi sếp, hai người đưa Nhạc Nhạc đi đi, đừng để thằng bé bị đói." Tôi cười nói.
Thế là mấy thứ chướng mắt ỡm ờ đi ra ngoài.
Sập cửa cái ‘rầm’, tôi mới thở phào nhẹ nhõm sau đó gắn camera mini đã mua từ trước vào các ngóc ngách trong nhà. Tôi thử điều chỉnh một chút bằng di động. Ngon luôn.
Chưa nghỉ được bao lâu trên salon thì chuông cửa đã vang lên.
Là mẹ Nhạc Nhạc.
"Chị sang đón Nhạc Nhạc, xin lỗi đã phiền các em nhé."
"Lý Hiên với Trần Hiểu Hiểu đưa Nhạc Nhạc ra ngoài ăn cơm rồi, chị vào ngồi chút đi."
Tôi khách khí mời chị ta vào nhà, trong lúc chờ đợi mấy người kia trở về còn thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Trần Hiểu Hiểu cố ý cho Nhạc Nhạc chơi đồ trang điểm…
"Chị nói xem, Hiểu Hiểu lớn như thế rồi, cô ấy không biết phấn son có vi chất gây ung thư thật hả?"
"Hình như lúc nào cũng cho thằng bé nghịch ba cái đồ vớ vẩn đó, bất cẩn quá đi mất."
"Ý chà, chiều suốt nó quen thân, chả trách thằng bé nói thích chị Hiểu hơn cả mẹ ruột."
Cho nên, khi Trần Hiểu Hiểu và Lý Hiên đưa Nhạc Nhạc về, chị mẹ không hề xởi lởi thân thiết với cô ta như mọi ngày mà kéo con quay ngoắt đi.
Chương 2
Phần 2/3
7
Kiếp trước, Lý Hiên và mấy ông anh khác trong chung cư phá vòng vây zombie đưa Nhạc Nhạc đi tìm món đồ chơi siêu nhân Điện Quang kia.
Vất vả mãi mới lấy được, thằng nhóc kia không biết điều lại chơi ngu, trên đường quay về nhà tôi thì nghịch ngợm đá thi thể một cái.
Không ngờ thi thể đó đột nhiên dựng dậy, cắn đứt chân Nhạc Nhạc. Tiếng kêu thảm thiết kéo tới vô số zombie.
Những người khác kinh hoảng chạy trốn, bỏ lại thằng bé ở nơi đó.
Mẹ Nhạc Nhạc khóc đến đứt ruột đứt gan, thậm chí quỳ xuống cầu xin mọi người đi cứu con mình.
Tôi là người đầu tiên phản đối: "Không được, Nhạc Nhạc đã bị cắn, chắc chắn sẽ biến thành xác sống. Chị nên nén bi thương thôi."
Ban đầu tôi tưởng đạo lý đơn giản như vậy ai cũng phải tự hiểu. Nào ngờ Trần Hiểu Hiểu đứng ra nói:
"Nhưng mà đã ai thấy Nhạc Nhạc biến thành zombie đâu, nhỡ may Nhạc Nhạc có kháng thể thì sao?"
Ha ha, ‘nhỡ may’, ngồi đấy mà mơ.
Đừng tưởng ai cũng muốn làm chúa cứu thế giống mình được không? Tôi lắc đầu: "Xác suất ấy quá thấp, ở đây bao nhiêu người, không thể mạo hiểm vì một người được."
"Ninh Ninh!" Giọng Trần Hiểu Hiểu đột nhiên đầy phẫn nộ. "Cậu thực sự khiến mình quá thất vọng! Bình thường cậu không thích trẻ con, cứ luôn làm khó Nhạc Nhạc thì cũng thôi đi, giờ cậu thấy chết mà không cứu luôn à."
"Không phải..."
Chưa đợi tôi biện giải hết câu Lý Hiên đã cho thấy lập trường của mình:
"Hiểu Hiểu nói đúng, vừa rồi chưa xác nhận cẩn thận đã bỏ chạy là trách nhiệm của tôi. Tôi phải quay lại cứu thằng bé."
Không, đừng đi.
Tôi định níu Lý Hiên lại nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt ghét bỏ của anh ta.
Kiểu, giống như anh ta đang nói: chúng ta không giống nhau.
Kết quả, lúc tiểu đội cứu người trở về thì chỉ còn lại một mình Lý Hiên.
Bọn họ nói, đều tại tôi kéo dài thời gian, nếu không thì chắc chắn thằng bé có thể sống sót.
Ha ha.
Kiếp này, tôi dọn lối sẵn rồi nè.
Các người muốn đâm đầu vào đường chết như vậy thì cứ tự nhiên.
Tôi sẽ chỉ làm một người quan sát lặng lẽ từ căn hộ an toàn của mình…
8
Còn lại một ngày cuối cùng trước khi vi rút xác sống phát tán.
Tôi đã lấy cớ đi công tác để chuyển sang nhà mới từ lâu rồi.
Trong đêm, tôi trăn trở mãi không ngủ được.
Tôi nhớ hồi tôi và bọn họ còn học đại học.
Ngày chúng tôi gặp nhau, Lý Hiên đang ngồi xổm dưới bóng cây vuốt ve một chú mèo con lấm lem.
Thấy đồ hộp cho mèo trong tay tôi, anh ta lộ ra vẻ mặt rạng rỡ: "Em cũng tới cho mèo ăn à?"
Khi đó, tôi thật sự cảm thấy anh ta giống như mặt trời, có thể vĩnh viễn soi đường cho người khác.
Còn Trần Hiểu Hiểu thì sao nhỉ?
Cô ta là bạn cùng phòng, kiêm bạn thân nhất trần đời của tôi. Giống Lý Hiên, cô ta hết sức lương thiện nhưng luôn bởi vì quá hào hiệp mà bị xa lánh.
Ví dụ như, có một cô bạn cùng phòng khác bắt cá bằng lưới, cùng lúc mập mờ với hai chàng trai. Cô ấy lén nói bí mật này cho Trần Hiểu Hiểu sau đó Trần Hiểu Hiểu chỉ trích cô ấy trước mặt tất cả bạn học, để cô bạn kia bị mọi người đàm tiếu đến mức phải nghỉ học.
Lại ví dụ như, Trần Hiểu Hiểu hô hào mọi người quyên tiền cho một bạn học nghèo khó ngay trước mặt người ta, hoàn toàn không để ý bạn học ấy xấu hổ cúi gằm mặt.
Tôi đi cho mèo ăn cũng là vì một ngày nọ Trần Hiểu Hiểu mang nó về ký túc xá nhưng sau đó các bạn cùng phòng khác phản đối nên cô ta ném mèo con ra đây mặc kệ nó tự sinh tồn.
Cô ta khóc lóc nói với tôi: "Ninh Ninh à, huhu, nó thật là đáng thương, vì sao mình lại không giúp gì được cho nó?"
Sau đó, Trần Hiểu Hiểu như đã quên béng chuyện này, cô ta tiếp tục làm tiên nữ tích cực hướng thiện. Chỉ có tôi mỗi khi đi ngang qua sẽ mang đến một hộp thức ăn cho mèo.
Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu là định mệnh của nhau.
Tôi chỉ là một vai phụ râu ria trong câu chuyện tình yêu của bọn họ, một con ngu chuyên đi thu dọn tàn cục cho đôi thánh sống này, cũng là yếu tố thúc đẩy hào quang nhân vật chính của bọn họ phát triển chói lóa hơn.
Trong lòng bọn họ, tôi chỉ là một kẻ sẵn sàng bị vứt bỏ nếu như xúc phạm đến tinh thần quên mình vì việc nghĩa.
Tôi nhớ tôi đã từng vừa vuốt ve mèo con vừa hỏi nó vô số lần: "Meo meo em nói xem, chị phải làm thế nào để Hiểu Hiểu biết rằng thế giới này không phải chỉ có mỗi hai màu đen trắng đây?"
Mèo con chỉ kêu meo meo rồi ngoan ngoãn cọ đầu vào ống quần tôi.
Nhìn đi, nó đâu có nhớ ngày trước ai đã vứt bỏ nó chỉ trong nháy mắt. Nó biết ai là người đối xử tốt với mình cả đấy.
9
Tôi lấy điện thoại di động ra xem camera giám sát.
Trần Hiểu Hiểu vẫn ở lì trong nhà tôi, đang xem phim kinh dị với Lý Hiên. Cô ta bị mấy cảnh hù doạ trong phim làm cho run rẩy sợ hãi, rúc mãi vào trong lòng anh ta.
Lý Hiên cười nhạo Trần Hiểu Hiểu, còn vươn ngón tay quẹt qua sống mũi của cô ta.
"Đồ nhát cáy."
"Em không hề nhát cáy đâu!"
Anh ta khoác vai Trần Hiểu Hiểu, nói: "Được rồi, nể mặt Ninh Ninh lắm mới cho em mượn cái ôm này đấy nhé."
Trần Hiểu Hiểu không tránh mà hừ nhẹ một tiếng, lại rúc vào trong lòng anh ta.
"Coi như anh biết điều, em sẽ khen anh trước mặt Ninh Ninh."
Nhìn thấy thế, lòng tôi quặn thắt lại. Mấy chuyện kiểu này hẳn là không phải lần đầu tiên xảy ra đâu ha?
‘Nể mặt Ninh Ninh’, xem bọn họ chim chuột ngang nhiên mà có lý có lẽ thế nào kìa.
Cũng đúng thôi, chắc bọn họ nghĩ chưa phá vỡ tầng giới hạn mỏng manh như giấy kia thì cả hai vẫn giữ mối quan hệ trong sáng, quang minh chính đại lắm. Cho dù thích lẫn nhau mà không nói ra thì không tính là ngoại tình tư tưởng đâu mà.
‘Vì Ninh Ninh nên tôi phải kiềm chế bản thân’, ôi chao vĩ đại nhường nào.
Cũng chính giây phút này đã mài mòn nốt chút suy nghĩ ‘bản thân mình liệu có tàn nhẫn quá không?’ cuối cùng còn sót lại trong đầu tôi.
Tôi tắt màn hình, tự nhủ một câu:
Ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai.
10
Khi tôi tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao.
Tôi tự pha một cốc cà phê, uống một ngụm ấm sực cả người.
Mở điện thoại lên, Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu đang thi nhau oanh tạc Wechat của tôi.
[Ninh Ninh, cậu mau trở về đi, xảy ra chuyện lớn rồi.]
[Dịch zombie bùng nổ rồi! Giống như trên phim ấy. Bên kia em có an toàn không?]
Tôi ngồi xích đu, quan sát toàn cảnh thành phố từ cửa sổ sát đất.
Từng cái xác không hồn lê cơ thể đẫm máu của chúng không ngừng vồ bắt, cắn xé vật sống.
[Mình/Em không sao. Ở công ty rất an toàn.] Tôi trả lời tin nhắn.
[Vậy là tốt rồi, bọn anh lo lắng cho em vô cùng!]
Lý Hiên nhắn lại ngay tức khắc.
Nếu không nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết qua camera thì suýt nữa là tôi tin thật rồi.
[Đúng rồi, Ninh Ninh. Anh bóc mấy thùng hàng của em ra rồi. Có những đồ dùng thiết yếu này, chúng ta có thể trợ giúp rất nhiều người!]
[Trời xui đất khiến vậy mà để hàng ở nhà có ích ghê. Nhất định anh phải giúp đỡ bà con láng giềng đấy nhé, khổ thân bọn họ.] Tôi trả lời.
[Ừ! Chắc chắn rồi.]
Tôi không chuyển mấy thùng hàng kia đi. Không có chúng thì sao Lý Hiên bảo bọc những người khác được?
Nhưng tôi đã đổi hết đồ trong các thùng.
Trừ hai thùng ở hàng phía trước thì các thùng khác phía sau chỉ có một lớp mỳ ăn liền bên trên, bên dưới toàn giấy vệ sinh.
Lý Hiên vẫn luôn như thế, một bầu nhiệt huyết lấp não. Anh ta sẽ không bao giờ chịu dùng đầu óc suy nghĩ rõ ràng trước khi hành động.
Tôi thảnh thơi xem bộ phim mới ra đã tải sẵn về máy từ lâu, chẳng mấy mà đến tối.
Trong group chat của toà nhà, cư dân đang bắt đầu kêu khổ thấu trời.
[Đồ ăn nhà tôi không còn bao nhiêu, thật sự không sống nổi ba ngày tới mất.]
[Phải làm sao bây giờ? Lúc nào mới có người tới cứu chúng ta đây?]
[Nhạc Nhạc nhà tôi cứ đòi ăn thịt. Nhà ai có xương sườn không, nhường trẻ con chút đi, thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn…]
Chị mẹ lại bắt đầu dùng giọng điệu ‘thằng bé còn nhỏ’ để đi trói buộc người khác bằng đạo đức đấy.
Nhưng mà chị ta vừa hay nhắc nhở tôi, xương sườn của tôi rã đông xong rồi.
Buổi tối hôm nay ăn sườn nướng thôi!
Kiếp trước tôi chắt chiu chia sẻ từng miếng mì ăn liền với một đám người. Kiếp này phải đền bù cho bản thân thật tử tế!
Sườn được bỏ vào lò chậm rãi quay vàng với nhiệt độ thấp trong sáu mươi phút, lúc lấy ra còn đang xèo xèo bốc khói. Mùi bột thì là và hương thịt nướng sộc vào mũi. Cầm dao cắt một miếng, ngoài giòn trong mềm.
Tôi vội vàng chụp ảnh gửi vào group chat chung cư còn không quên @mẹ Nhạc Nhạc:
[Em ăn thay Nhạc Nhạc nha chị.]
Lập tức, âm báo tin nhắn Wechat của tôi vang lên không ngừng, tin nhắn riêng của các hộ gia đình trong chung cư tới tấp gửi đến.
Tôi vừa gặm sườn nướng thơm nức mũi vừa từ từ trả lời bọn họ.
[Em gái, nhà em còn đồ ăn à? Có thể chia cho nhà tôi một ít được không? Tôi cam đoan không nói cho ai khác.]
[Ninh Ninh, bán anh em xa mua láng giềng gần, nể tình hàng xóm bấy lâu nay cô cho nhà chị xin ít đồ ăn đi mà. Chị không tích trữ lương thực gì trong nhà cả.]
Mẹ Nhạc Nhạc phẫn nộ nhất. Chị ta viết một tin nhắn dài như sớ gửi vào group chat, lên án tôi lớn đầu rồi còn tranh ăn với trẻ con…
Chẳng qua lần này không ai phụ họa chị ta ra vẻ thanh cao đạo mạo mà chỉ trích tôi.
Bởi vì tôi nói thẳng trong nhóm chat: [Em cũng rất muốn chia sẻ đồ ăn với mọi người ngặt nỗi em đi công tác bị kẹt ở tỉnh khác rồi. Nhưng mà các anh chị có thể sang căn hộ B304 tìm bạn trai em, nhà em trữ nhiều đồ lắm.]
[Thật sao, tốt quá rồi.]
[Con bé này thảo thật đấy.]
[Em là Bồ Tát sống.]
Group chat hưởng ứng nhiệt liệt.
Kiếp này, tôi sẽ không cho Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu cơ hội làm anh hùng rồi trở thành chúa cứu thế được tung hô ủng hộ nữa.
Tôi muốn hai kẻ đó phải thật ‘chí công vô tư’.
11
Ngày hôm sau lúc hàng xóm tranh nhau ùa vào nhà, Lý Hiên bất ngờ không kịp trở tay.
Kiếp trước, tận thế giáng xuống được một khoảng thời gian kha khá rồi anh ta mới quyết định đi viện trợ người xung quanh.
Mà kiếp này anh ta chưa kịp nghĩ đến việc ấy, thậm chí anh ta còn không có thời gian để phản ứng thì đồ ăn tích trữ đã bị người ta lấy đi không ít.
Loại người quen dẫm lên đầu lên cổ thiên hạ như mẹ Nhạc Nhạc càng tệ hơn, dẫn con dọn thẳng sang ở nhà tôi như kiếp trước. Bọn họ cho rằng mẹ goá con côi cần người bảo vệ mới an toàn được.
Lý Hiên do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở cửa chào đón đám hàng xóm đáng thương này.
Nhưng Trần Hiểu Hiểu có vẻ như không vui lòng cho lắm.
Cô ta vừa mới lên chức bạn gái chính thức xong, chưa kịp trải nghiệm thế giới riêng của hai người mà Lý Hiên đã bắt cô ta đón một đống người già yếu tàn tật về chăm trong nhà, Trần Hiểu Hiểu đương nhiên không chịu.
Đúng vậy, hai đứa mèo mả gà đồng kia đêm qua đã ngủ với nhau.
Trần Hiểu Hiểu nói mình sợ hãi, muốn ngủ chung phòng với Lý Hiên. Ban đầu chỉ là ‘nằm cùng một giường không làm gì hết’, sau đó biến thành ‘Không vào đâu’, cuối cùng thì…
Tóm lại, sau khi gạo đã nấu thành cơm thì Trần Hiểu Hiểu rúc vào lòng Lý Hiên vừa khóc vừa luôn mồm nói bản thân có lỗi với Ninh Ninh tôi đây. Còn Lý Hiên ôm mặt cô ta, nói y chang kiếp trước: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Ninh Ninh có một mình thôi hẳn là lành ít dữ nhiều... Cho dù sống sót, chắc chắn cô ấy cũng hi vọng chúng ta hạnh phúc!"
Ọe, xem mà suýt nữa tôi nôn ra.
Quay lại vấn đề, Lý Hiên không nuông chiều Trần Hiểu Hiểu mà quay ra gặng hỏi: "Hiểu Hiểu, sao em lại thay đổi thành ích kỷ thế này rồi? Chẳng lẽ em không thấy mọi người rất đáng thương hay sao?"
Khá lắm, phong thủy thay phiên luân chuyển.
Lời nói Trần Hiểu Hiểu dùng để ràng buộc tôi bằng đạo đức trong kiếp trước, giờ độp y nguyên vào chính cô ta.
"Được rồi..." Cuối cùng, Trần Hiểu Hiểu vẫn phải đồng ý.
12
Một tuần sau khi đại dịch xác sống bùng nổ, tôi vừa tắm bồn xong, cả người khoan khoái lấy ít đá viên để tự pha chế một ly cocktail ngọt ngào.
Bày biện đủ loại nguyên liệu sơ chế sẵn sàng đầy bàn cạnh nồi lẩu đang ùng ục ùng ục nổi bong bóng, tôi lại chụp một tấm hình gửi vào group chat.
[Ngày hôm nay của mọi người thế nào? Dù là tận thế nhưng mọi người cũng phải giữ vững động lực sống nhé! Tràn đầy năng lượng!]
Rồi tôi gắp một miếng ba chỉ và sách bò, chấm ngập gia vị rồi bỏ vào trong miệng.
Phù phù, nóng quá nhưng quả lẩu bò này thực sự rất tuyệt vời!
Group chat lại nhao nhao như ong vỡ tổ.
[Ninh Ninh à... Một mình em ăn tận ba khay thịt cơ á… Tôi quên bao lâu mình chưa ăn mặn rồi.]
[Đúng vậy, ăn lương khô ngán lắm rồi... Bạn trai em còn đồ ăn trong nhà không?]
Tôi trả lời: [Có mấy thùng đồ ăn đấy, nhưng mà dạo gần nhất em cũng không liên lạc được với anh ấy... Mọi người biết bạn trai với bạn thân em thế nào rồi không? Lo cho bọn họ quá đi mất.]
Tôi biết rõ còn cố hỏi.
Group chat rơi vào im lặng, chỉ có mẹ Nhạc Nhạc móc mỉa bóng gió.
[Ha ha, thật sự là thời thế thay đổi. Hiện tại con giáp thứ mười ba trèo hết lên đầu chính thất làm bà chủ gia đình rồi.]
Xem ra bà chị này ngứa mắt Trần Hiểu Hiểu lắm đây.
Cũng may là mấy ngày nay Nhạc Nhạc phát huy ổn định, để cho tôi thấy được một tiết mục chó cắn chó đặc sắc như thế này.
Phải nói ‘trẻ hư’ chính từ sinh ra dành riêng cho Nhạc Nhạc. Mấy ngày trước nó thừa dịp đôi chim chuột kia đang xếp hình cạy cửa chui vào, còn gọi tất cả người đang ở nhờ trong nhà đến xem.
Mẹ Nhạc Nhạc thẳng thắn chỉ trích hai người họ: "Hai người thật đúng là không biết xấu hổ! Biết rõ nhà có trẻ con mà còn làm thế, nhỡ dạy hư con tôi thì làm sao bây giờ?"
Lý Hiên xấu hổ cúi đầu.
Trần Hiểu Hiểu không kịp mặc quần áo chỉ đành quấn chăn. Cô ta cũng tức mình, quát lên: "Các người ở nhờ mà còn dám chỉ trỏ nọ kia với chủ nhà à! Đúng là nuôi ong tay áo!"
"Tôi thấy cô mới là ong tay áo ấy, hồ ly tinh mà tự coi mình là vợ cả hả?"
Cái chị này, làm mẹ đơn thân bình thường trông đáng thương thế chứ cãi tay đôi cũng thật là không vừa đâu nè.
Trần Hiểu Hiểu kinh ngạc sau đó lại bị Lý Hiên thuyết phục.
Tóm lại, chuyện bọn họ ngoại tình không phải bí mật gì. Đương nhiên, bộ lọc hình ảnh của hàng xóm láng giềng với cặp đôi anh hùng kia cũng sứt mẻ rồi.
Tôi có linh cảm rằng quan hệ bà con hàng xóm giả như nhựa plastic này chẳng mấy mà sẽ sụp đổ nhanh thôi.
Chương 3
13
Hai tuần sau khi tận thế ập đến, lúc này Lý Hiên mới liên lạc lại với tôi.
Bản tin đang được truyền phát khắp nơi. Chính phủ đứng ra xác nhận không hề có chuyện bỏ mặc nhân dân, quân đội vẫn đang chiến đấu rất hăng hái.
Nhà nước mong nhân dân kiên trì, chỉ cần trụ vững thì sẽ có hi vọng sống sót. Chính phủ sẽ nỗ lực bảo trì internet, điện và nước cho mọi người để không khiến lòng dân khủng hoảng.
"Chu Hân Ninh! Có phải cô cố ý hại chúng tôi đúng không?"
Tôi nhận điện thoại của Lý Hiên, chỉ nghe thấy cơn giận đùng đùng từ đầu dây bên kia.
Haha, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra đồ tích trữ có vấn đề rồi à? Tôi cười trộm trong lòng nhưng bên ngoài vẫn là giả ngu nói: "Anh... Anh đang nói cái gì đấy? Bao nhiêu ngày không liên lạc được với anh, em lo gần chết. Anh còn sống là tốt rồi."
Nghe thấy sự quan tâm của tôi, Lý Hiên hơi dịu giọng chút. Tôi lấy lại thế chủ động thành công.
"Ừm... Em không biết trong những cái thùng trữ ở nhà chỉ có mấy thùng đồ ăn thôi à?"
"Cái gì cơ?" Tôi tiếp tục giả ngu.
"Trong số mười mấy thùng hàng ở nhà, chỉ có hai thùng là đồ ăn, còn những thùng khác toàn giấy vệ sinh cả!"
"Cái gì? Giấy vệ sinh á? Chẳng lẽ lúc trước đặt hàng em lại đặt nhầm? Nhưng mà... Lý Hiên, anh cũng bất cẩn quá! Sao anh không kiểm tra lại một chút từ trước?"
Vừa nói tôi còn vừa khẽ thút thít giả vờ khóc.
"Hàng xóm đáng thương quá, anh cho bọn họ hi vọng nhưng lại không thể chịu trách nhiệm với bọn họ!"
Lần này đến lượt Lý Hiên không biết đáp kiểu gì.
Anh ta bắt đầu an ủi tôi: "Thôi, không sao đâu… Ninh Ninh, chuyện gì rồi cũng có biện pháp giải quyết."
Tôi không thèm nói nhảm với anh ta nữa, đi thẳng vào vấn đề chính:
"Lý Hiên, hay là anh ra ngoài tìm đồ ăn cho mọi người đi?"
"Vì sao phải thế?"
Lý Hiên còn chưa đáp lời thì Trần Hiểu Hiểu ở bên cạnh đã không kìm được mà gào lên một câu.
"Ninh Ninh! Cậu ích kỷ quá đấy, nếu Lý Hiên có mệnh hệ gì thì phải làm sao bây giờ?"
"Ớ? Hiểu Hiểu? Cậu cũng đang nghe à. Mình cũng hết cách rồi, đâu thể thấy chết mà không cứu, đúng chứ?"
Tôi cướp mất lời thoại của bọn họ, để xem hai người đó ứng phó ra sao.
"Ninh Ninh, nếu không thì hay là thế này nhé... Chỗ cậu còn rất nhiều đồ ăn đúng không?"
"Ừ, sao thế?"
"Cậu sắp xếp gói ghém một chút rồi mang về đây! Cậu đi công tác ở thành phố S, cách chúng mình cũng không xa mấy… Vừa hay chúng mình cũng nhớ cậu, cậu trở về thì chúng ta có thể ở cùng nhau, kề vai sát cánh chăm sóc lẫn nhau!"
Tôi ngơ người, làm sao lại có một con người mặt dày đến mức này?
Lời cô ta nói như thể tôi mà không về sẽ bị zombie xé nát ngay vậy…
"Mình cũng muốn thế nhưng Hiểu Hiểu, cửa bên chỗ mình bị phá hỏng hết rồi, mình không mở nổi."
Trần Hiểu Hiểu không nói tiếp, thẳng tay dập máy.
Tôi vừa gắp mì thịt bò vừa cầm điện thoại xem camera giám sát.
"Ngày mai anh sẽ đi cùng đám đàn ông ra ngoài tìm đồ ăn."
Lý Hiên cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Trần Hiểu Hiểu ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt anh ta nên lại nhịn xuống.
Ái chà, quả nhiên vẫn phải dựa vào anh ta ha.
Đúng là đại anh hùng.
Khoan đã, cái gì đây?
Tôi chuyển sang camera bên phòng ngủ phụ, đám chị em đang túm tụm nói chuyện phiếm. Thằng nhóc Nhạc Nhạc ngồi cạnh đang mân mê thứ gì đó trong tay.
Tôi phóng to màn hình, đó là một con mèo tam thể con!
Nhạc Nhạc túm đuôi mèo lắc lư nó giữa không trung… mặc kệ mèo con ra sức giãy dụa.
Thằng ranh hư đốn đó cầm dao dí vào cổ mèo con…
Nó đang ngược đãi động vật!
"Úi, cái thằng này, mẹ tìm cho con một con mèo hoang để chơi giết thời gian đây mà. Sao con lại nghịch sang dao rồi? Nguy hiểm biết bao!"
Cũng may mẹ Nhạc Nhạc phát hiện kịp thời, lấy dao gọt trái cây khỏi tay nó.
Nhạc Nhạc chưa đã cơn, hậm hực xách mèo con ra ngoài.
Tôi tức đến máu chảy rần rật lên đầu.
Thằng ranh này đâu phải chỉ hư đốn không thôi, nó là ác ma trời sinh.
Bao lâu trôi qua rồi, không ngờ tôi vẫn cảm nhận lại được cảm giác bất lực vô cùng ở kiếp trước …
Không được, những người này nhất định phải trả giá đắt!
Kể cả thằng bé kia.
14
Không phải tôi không thích trẻ con.
Tôi chỉ ghét bọn trẻ hư không được phụ huynh dạy dỗ đến nơi đến chốn thôi.
Lần đầu tiên gặp Nhạc Nhạc là lúc tôi và Lý Hiên mới chuyển đến đây.
Mẹ Nhạc Nhạc dắt tay con sang nhà tôi chào hỏi.
Khi đó, thậm chí tôi còn thấy đứa bé này trắng trẻo xinh xắn thơm hương sữa rất đáng yêu.
Nhưng chưa được bao lâu tôi đã phát hiện mình lầm to rồi.
Nó trăm phần trăm là một đứa trẻ không ngoan.
Nhào lộn, trộm đồ ăn tôi đặt giao đến cửa nhà, thậm chí nó còn cầm diêm đốt đuôi mèo hoang…
Tôi bắt gặp nên cản nó lại.
Tối ấy mẹ Nhạc Nhạc dẫn con tới tận nhà hỏi tội.
"Thằng bé chỉ đang đùa với mèo thôi, cô răn dạy nó nặng lời thế làm gì? Nhỡ nó sinh ra vấn đề tâm lý thì phải làm sao?"
Chị ta ngang ngược khiến tôi tức đến bật cười.
Không ngờ Trần Hiểu Hiểu sang chơi nhà lại chạy ra thẳng thắn xin lỗi thay tôi!
"Xin lỗi nhé bạn nhỏ! Cô này không cố ý đâu."
Lý Hiên cũng đi ra đòi mời hai mẹ con họ một bữa để tạ lỗi.
"Thằng bé ngoan ngoãn lại thân thiện thế này cơ mà, biết chơi cùng mèo con. Nếu không có Nhạc Nhạc thì có phải là mèo con cô đơn lắm không nè?" Trần Hiểu Hiểu xoa đầu Nhạc Nhạc, dịu dàng nói.
Đấy là lần đầu tiên tôi thấy tam quan* của thế giới này vặn vẹo thế nào.
(*Quan điểm về nhân sinh, thế giới và giá trị của một người)
15
Quay trở lại hiện tại, tôi nhìn chằm chằm hình ảnh trong camera, nuốt không trôi.
Con mèo con đáng thương kia đang bị Nhạc Nhạc vờn ngoài ban công. Nó cười khanh khách mặc kệ mèo con giãy dụa.
Thật sự không nhìn nổi nữa!
Tôi phải tranh thủ nghĩ cách nói chuyện ngay với bà mẹ thôi.
"Mẹ Nhạc Nhạc ơi! Bên đấy mọi người phải chú ý một chút nhé, giờ nhiều động vật mang mầm vi rút lắm đấy. Bọn chúng lây truyền qua lông đó."
Quả nhiên không bao lâu sau tiếng trẻ con gào to vang lên qua camera.
Chị mẹ đã cướp mèo con ra khỏi tay Nhạc Nhạc rồi ném con mèo ra ngoài cửa.
"Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Con đang chán chết đây này!"
"Nhạc Nhạc ngoan, mẹ tìm đồ khác cho con chơi nhé. Mình không chơi với mèo nữa."
Thằng bé không chịu, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Chẳng mấy mà zombie trong hành lang bị thu hút, vây kín cửa nhà.
Đúng lúc này, Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu cũng nghe tiếng chạy ra xem.
"Nhạc Nhạc sao thế?" Lý Hiên hỏi.
"Ôi, thằng bé còn nhỏ quá, ở mãi trong nhà không chịu được." Mẹ Nhạc Nhạc hết cách.
"Bên ngoài bao nhiêu xác sống như vậy, chẳng lẽ còn có thể cho nó ra ngoài hay sao?" Lý Hiên cau mày nói.
"Anh Lý Hiên! Em muốn đồ chơi siêu nhân Điện Quang!"
"Cái gì?"
"Đồ chơi siêu nhân Điện Quang ở trong nhà em á, anh giúp em đi lấy được không?"
Kiếp trước, nó cũng dùng giọng nói líu lo dễ thương này xin xỏ Lý Hiên. Tôi không nhịn được đứng ra phản đối.
Nhưng kiếp này không có ai giải vây cho anh hùng rồi.
"Được được được, lát nữa anh Lý Hiên đi lấy cho em. Trông thằng bé này, đáng yêu biết bao!"
Trần Hiểu Hiểu bế bổng đứa trẻ lên, đọc lời thoại của mình theo hướng tiểu thuyết phát triển mà không hề chú ý tới tay Lý Hiên đã siết chặt lại thành nắm đấm.
"Vừa muốn tìm đồ ăn vừa muốn tìm nước! Giờ còn phải tìm đồ chơi siêu nhân Điện Quang cho nó? Coi ông đây là thần đấy à?"
Tức khắc, mâu thuẫn bùng nổ.
"Trẻ con đòi đồ chơi đâu có sai. Còn sống là phải có hy vọng, không phải sao?"
"Còn nói nữa! Nếu không phải chị lấy nước đóng chai đi tắm cho thằng nhãi chết dẫm này thì chúng ta sao đến mức hết nước như hiện tại?" Lý Hiên nổi giận.
"Nhạc Nhạc còn quá nhỏ, nếu không tắm sẽ mắc bệnh ngoài da." Mẹ Nhạc Nhạc khóc lóc kể lể.
"Bệnh ngoài da? Đều mẹ nó đến tận thế rồi còn già mồm? Nếu không có tôi tốt bụng cho các người ở lại..."
Nháy mắt người trong căn hộ loạn thành một cục.
Không ai chú ý tới Nhạc Nhạc trộm mở cửa…
16
Khoảnh khắc bầy xác sống tràn vào, Nhạc Nhạc trốn sang một bên nhưng những người khác gần cửa thì lại không được may mắn như vậy.
Bọn họ bị zombie bổ nhào thẳng vào người xâu xé.
Nhạc Nhạc nhân cơ hội đó chạy ra hành lang: "Hừ, không lấy đồ chơi cho mình thì đi chết đi! Tự mình đi tìm mèo con."
Đám Lý Hiên hoảng hồn, vội vàng vơ lấy đồ vật xung quanh đập xác sống.
Thấy cảnh máu me thế này khiến tôi hơi lợm giọng.
Những kẻ ăn cháo đá bát cướp đồ dùng thiết yếu và trói tôi vào cổng làm mồi cho zombie kiếp trước đang lần lượt biến thành từng đống thịt bầy hầy dưới tay lũ xác sống.
Tuy nhiên lòng tôi cũng không có cảm xúc trào dâng gì mấy.
Cuối cùng, chỉ có Lý Hiên dẫn theo Trần Hiểu Hiểu và mẹ Nhạc Nhạc chạy thoát khỏi vòng vây.
Cũng chỉ có ba người bọn họ sống sót.
Có lẽ đây chính là hào quang của nhân vật chính ha.
Lý Hiên đóng cửa cái ‘rầm’, đám xác sống bị nhốt ở trong nhà.
Trên hành lang loáng thoáng vẫn nghe tiếng Zombie khàn giọng gầm gừ.
Mẹ Nhạc Nhạc hoảng sợ đến mất hồn mất vía.
Trần Hiểu Hiểu và Lý Hiên cũng hãi, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của tôi đâu rồi?"
Mẹ Nhạc Nhạc ngồi bệt trên mặt đất, gào khóc.
"Đừng có khóc!" Lý Hiên như sắp phát điên nhưng lại sợ kéo zombie tới nên chỉ có thể quát khẽ.
"Tôi phải đi tìm con! Con của mẹ ơi... Huhu…" Chị ta chạy vội xuống lầu.
"Moá nó!" Lý Hiên không giữ kịp, đứng tại chỗ chửi thề một hồi lâu.
Cuối cùng, vẫn không vượt qua được chủ nghĩa anh hùng trong lòng mình, anh ta đuổi theo mẹ Nhạc Nhạc.
"Em đi trú nhờ hàng xóm khác trước đi."
Trần Hiểu Hiểu cứ thế bị anh ta bỏ lại sau lưng.
17
Hai tháng sau khi vi rút phát tán, internet, điện và nước đều đã bị cắt.
Tôi đành dùng nồi dã ngoại nướng thịt ở ban công.
Miếng thịt xèo xèo trên nồi sắt, nước miếng của tôi sắp chảy thành sông rồi.
Tôi gắp vội một miếng chấm gia vị rồi đưa vào miệng.
Từ khi Lý Hiên đuổi theo mẹ Nhạc Nhạc, Trần Hiểu Hiểu bất lực tìm người khác ở nhờ thì tôi không còn trông thấy họ qua camera nữa.
Không biết kết cục của bọn họ thay đổi thành thế nào rồi.
Tôi vẫn luôn cảm thấy mình không phải đang báo thù.
Tôi chỉ đang thoát thân thôi, thoát khỏi một câu chuyện không thuộc về mình.
Lấy miếng thịt đã nướng chín bọc lấy nấm kim châm, chấm chút tương ớt bỏ vào trong miệng.
Mùi thịt nướng ngập miệng vấn vương giữa môi và răng.
Tôi nghĩ đám người kia sẽ phải trả giá rất đắt.
Không có ai thu dọn tàn cục cho những quyết định quên mình vì người của bọn họ, báo ứng sẽ rơi xuống đầu bọn họ thôi.
18
Khi được quân đội giải cứu, tôi không đếm nổi đã qua bao lâu.
Thế giới vẫn quay, mọi người trở lại hoạt động bình thường dù lòng còn hãi hùng trước nguy cơ bệnh dịch vừa qua.
Lúc tôi thấy Trần Hiểu Hiểu lần nữa thì cô ta đã bị giam vào cục cảnh sát.
Mặt cô ta bị rạch nát bươm.
Tôi ngồi ngoài cửa sổ quan sát nhìn cô ta. Trần Hiểu Hiểu chỉ cười tự giễu.
Lý Hiên và mẹ Nhạc Nhạc không tìm được thằng bé, thậm chí còn đụng trúng bầy zombie trên đường đi. Mẹ Nhạc Nhạc hết sức lực, Lý Hiên chỉ đành lấy dây thừng trói tay chị ta vào tay mình, kéo chị ta chạy như bay.
Đến khi Lý Hiên chạy về chung cư, quay đầu lại xem thì phát hiện trên sợi dây chỉ còn một cẳng tay gãy lìa.
Anh ta ủ rũ đi tìm Trần Hiểu Hiểu.
Gõ cửa từng nhà hỏi thăm, cuối cùng Lý Hiên thấy cô ta trong nhà của một cặp anh em.
Cô ta dùng cơ thể đổi lấy chốn nương thân.
Ban ngày cô ta thuộc về người anh, ban đêm cô ta thuộc về người em.
Lý Hiên hoàn toàn phát điên, nhào tới vật lộn với cặp anh em kia.
Thế nhưng hai đấm khó địch bốn tay, Lý Hiên bị đánh đến bầm dập cả người không có chỗ nào lành lặn.
Anh ta bị giam trong phòng tắm tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Lần tiếp theo anh ta được nhớ tới là ngày đồ ăn trong nhà cạn sạch. Hai anh em tính đến một loại thịt khác…
Lúc ấy dù Trần Hiểu Hiểu rất sợ nhưng cô ta sợ chết hơn.
Cho nên, cô ta và hai anh em xẻ thịt Lý Hiên…
Nếu như đội cứu viện đến chậm một chút thôi thì con mồi tiếp theo chính là cô ta.
Trần Hiểu Hiểu nghĩ tới đây, ôm đầu khóc rống.
"Chu Hân Ninh, tôi nghĩ mãi mà không rõ. Người lương thiện như tôi vì sao lại không có kết cục tốt chứ?"
"Lương thiện á?"
"Cô đâu có lương thiện, cô rất ích kỷ mới phải."
Tôi bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời đi.
Tôi nghĩ, bọn họ đã nhận được báo ứng xứng đáng.
Cuộc sống sau này, tôi sẽ sống cho bản thân mình.
Tôi không còn là nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác nữa.
(Hết)
Ngoại truyện: Lý Hiên
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hiểu Hiểu, tôi đã bị cô ấy thu hút không dời mắt ra được.
Có lẽ đây chính là ‘vừa gặp đã yêu’ mà người ta hay nói.
Tôi chưa từng nghĩ tới, trên đời lại có một cô gái lương thiện như thế.
Không giống Ninh Ninh, cô ấy thích trẻ con. Lúc cô ấy ngồi xuống trước mặt những đứa bé trông dịu dàng như thiên sứ vậy.
Giữa tôi và cô ấy có một loại lực hấp dẫn trời sinh.
Nhưng Ninh Ninh là bạn gái của tôi, tôi không thể phụ cô ấy.
Mãi đến khi ngày tận thế tới, cuối cùng thì tôi và Hiểu Hiểu cũng có thể ở bên nhau rồi.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Ninh Ninh một chút nhưng tình yêu không bao giờ sai, tôi và Hiểu Hiều đều là người cô ấy quan tâm nên nhất định cô ấy cũng sẽ chúc phúc cho chúng tôi!
Điều tôi không ngờ tới là, trong lúc tôi tuyệt vọng nhất lại nhìn thấy Hiểu Hiểu áo rách quần manh…
Tôi liều mạng chiến đấu với hai thằng kia, thương tích đầy mình rồi bị nhốt vào phòng tắm. Từ đầu đến cuối Hiểu Hiểu không hề liếc tôi lấy một cái.
Tôi cười tự giễu.
Tôi coi cô ta như ánh trăng trong lòng, còn cô ta coi tôi là cái gì đây?
Anh nhớ em lắm, Ninh Ninh à.
Nếu em ở đây thì chắc chắn sẽ tha thứ cho tất cả những hành vi nông nổi của anh đúng không?
Cuối cùng anh cũng hiểu ra trước đây toàn là em chịu trách nhiệm thay cho những hành vi ngây thơ xốc nổi của anh.
Đợi tận thế qua đi, chắc chắn anh sẽ trở lại bên em.
Em nhất định phải bình an đấy nhé.
Sau đó chúng ta hạnh phúc mỹ mãn cùng nhau có được không…
Cửa mở.
Hai kẻ khốn nạn kia xách cưa điện nhìn về phía tôi, lặng lẽ cười rất quỷ dị.
Còn Trần Hiểu Hiểu đứng nép sau bọn họ, tránh né ánh mắt tôi.
Bọn chúng muốn làm gì?
Không! Đừng làm vậy với tôi!
Lẽ ra tôi phải là anh hùng mới đúng chứ!
Vì sao, người lương thiện lại không có kết cục tốt?!
Vì sao…
Ninh Ninh, mau cứu anh.
Ngoại truyện: Nhạc Nhạc
Tôi là tác giả tiểu thuyết bị chửi xối xả gần đây.
Bởi vì tôi đã viết ra một đôi nam nữ chính thánh thiện đến mức phi thực tế và để nhân vật độc giả thích nhất ngủm củ tỏi.
Nhưng mà, bà đây, đếch, care!
Tôi vốn viết tiểu thuyết để kiếm tiền mà, độc giả không mắng thì truyện khó lên top, rồi tôi kiếm được mấy đồng?
Giữa một rừng truyện lấy vả mặt sảng khoái làm tiêu chí, sao tác phẩm của tôi có thể nổi bật được?
Hơn nữa, tiền đã vào túi tôi, ai còn hơi đâu quan tâm đến cảm xúc của độc giả cơ?
Truyện của tôi vốn không phải tag sảng khoái, mà là bi kịch! Hê hê, không ngờ tới chứ gì?
Thế là, báo ứng đến liền.
Ngày đó, tôi tỉnh lại và phát hiện mình xuyên vào nhân vật trong truyện.
Truyện chính mình viết.
Nhân vật trẻ hư Nhạc Nhạc một tay tôi đắp nặn.
Một giọng nói thông báo của hệ thống vang lên bên tai tôi: [Thay đổi vận mệnh của nhân vật Chu Hân Ninh để thế giới này dựng lại tam quan theo đúng tiêu chuẩn thì cô mới có thể trở về thế giới của mình.]
Đậu méeeee!
Chính xác như hệ thống nói, Chu Hân Ninh sống lại.
Hôm ấy ‘mẹ’ dẫn ‘tôi’ sang gửi nhờ nhà hàng xóm, tôi bắt gặp nữ chính Trần Hiểu Hiểu đang lén đổ thứ bột màu trắng vào đồ trang điểm của Ninh Ninh…
Tôi đành phát huy bản tính trẻ hư, bôi loạn lên mặt mình, còn thừa bao nhiêu đập nát hết.
Hệ thống nói lỡ dính vào loại bột trắng kia sẽ hủy hoại da dẻ nhưng mà tôi có hệ thống bảo kê nên không sao.
Chu Hân Ninh không hề hoài nghi, lắp đặt camera trong nhà như kế hoạch.
Thế nhưng mà cô nàng bỏ sót phòng ngủ chính mất tiêu rồi! Việc điều chỉnh vị trí vẫn phải đến tay tôi.
Sau khi tận thế xảy ra, tôi lại mè nheo quấn lấy ‘mẹ’ đòi sang ở nhà anh Lý Hiên và chị Hiểu Hiểu, còn để bà ta khuyến khích những người khác cùng sang.
Hết cách rồi, nếu không làm vậy thì sao có thể vạch trần chuyện mèo mả gà đồng của Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu trước mặt mọi người được?
Cho nên tôi canh me chuẩn thời gian mới cạy cửa ra.
Trần Hiểu Hiểu quấn chăn, bị đám người chỉ trỏ gièm pha. tôi cười vui mừng.
Xin lỗi nha, tôi trả nghiệp tý thôi.
Về sau, hệ thống biến thành một con mèo con xuất hiện bên cạnh tôi.
Nó muốn tôi diễn một vở kịch. Đồ chơi mô hình siêu nhân Điện Quang là yếu tố chủ chốt của tiểu thuyết mà nếu Lý Hiên không ra ngoài lấy thì diễn biến cốt chuyện không phát triển tiếp được.
Vốn tôi và hệ thống lên kế hoạch là để Trần Hiểu Hiểu không chấp nhận được mèo con bị ngược đãi nên khuyên Lý Hiên đi lấy đồ chơi giúp tôi.
Không ngờ Chu Hân Ninh mới là người đầu tiên không nhìn nổi. Ây dà, con gái tôi quả là lương thiện nhất trần đời…
Tôi chỉ đành tương kế tựu kế, nhân dịp bà mẹ ném mèo đi thì lăn lộn khóc lóc om sòm xin xỏ Lý Hiên đi lấy siêu nhân Điện Quang cho mình.
Ai biết thằng nhãi này bắt đầu chệch khỏi hướng đi sắp đặt sẵn của cốt truyện!
Bọn họ tranh chấp láo nháo hết cả lên.
Thôi thôi, trạng chết chúa cũng băng hà, cả bọn ngỏm cùng nhau hết luôn đi.
Tôi mở cửa cho zombie vào nhà.
Mặc dù đi lệch hẳn với cốt truyện nhưng cuối cùng tôi vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Hệ thống cho phép tôi trở lại thế giới hiện thực.
Tôi vội vàng xoá bộ truyện khiến tất cả mọi người cáu tiết kia khỏi web và soạn thảo một bài xin lỗi đăng lên.
Các độc giả, xin chân thành thứ lỗi! Tôi không bao giờ bòn tiền bằng truyện nát nữa đâu!!
Hết