Hôm Nay Tui Cũng Cố Trở Nên Ngọt

Hôm Nay Tui Cũng Cố Trở Nên Ngọt full là bộ truyện hay của tác giả Một Bông Hoa Hành Tây Nhỏ vừa chính thức hoàn thành tại wed phuongtruongan.vn - nền tảng đọc truyện online miễn phí hàng đầu tại Việt Nam. Hãy ủng hộ phuongtruongan.vn bằng cách bình luận và chia sẻ, giúp chúng tôi có động lực cập nhật nhiều truyện mới hấp dẫn mỗi ngày.

 

Thông tin truyện 

  • Tác giả: Một Bông Hoa Hành Tây Nhỏ
  • Thể loại: Đam Mỹ , Đoản Văn
  • Số chương: 9
  • Trạng thái: Full

Giới thiệu nội dung:

Hôm nay Quả Quýt Nhỏ cũng đang chăm chỉ để trở nên ngọt ngào!

Truyện này còn có tên là 《 Nhật ký Quả Quýt Nhỏ trở nên ngọt ngào 》, dạng văn bản tổng quát, ngọt.Họa sĩ dịu dàng công X lảm nhảm quả quýt tinh thụ.

Một câu chuyện nhỏ ngọt ngào, quả quýt chua đã biến thành quả quýt ngọt chưa nhỉ?

Nhân dịp mùa ăn quýt này, có muốn đến nhà tui ăn thử quýt nhỏ nhà tôi hong kkk?

Một câu chuyện kết thúc với mười nghìn từ. Rất mong các bạn ghé qua, không ngọt thì tui ăn vỏ quýt.

Thể loại: Ngọt sủng, bánh ngọt nhỏ, tình đầu ý hợp, HE.

Đọc truyện Hôm Nay Tui Cũng Cố Trở Nên Ngọt -Một Bông Hoa Hành Tây Nhỏ

Chương 1: Mở đầu

Tác giả: 一朵小葱花 - Một Bông Hoa Hành Tây Nhỏ.

Editor: Pi Pi.

Truyện gốc: https://www.gongzicp.com/novel-151738.html.

._____.

Thể loại: Ngọt sủng, bánh ngọt nhỏ, tình đầu ý hợp, HE.

.____.

Quả Quýt Nhỏ không biết mình tên gì, từ khi mở mắt ra, nó đã treo trên cây quýt tháng chín. 

Nó là quả quýt xanh nhỏ bé, loại xanh chỉ cần nhìn một cái đã đủ chua loét răng của người khác. 

Quả Quýt Nhỏ nói rằng nó còn nhỏ, còn nói rằng nó cũng là người. 

Không phải "nó", là "cậu".

Quả Quýt Nhỏ là một thiếu niên bé bỏng, linh hồn của cậu sống nhờ trong quả cam xanh này. 

Cây quýt nói với cậu: "Cháu phải được người khác ăn, hoàn thành mong muốn của quả quýt mới có thể trở về cơ thể ban đầu." 

Quả Quýt Nhỏ mất trí nhớ, cậu hoài nghi: "Cơ thể ban đầu của cháu làm sao thế ạ?"

Cây quýt tỏ vẻ nó không rõ ràng lắm.

Quả Quýt Nhỏ thở dài: "Nhưng khuôn viên này đã lâu không ai sống, ai có thể ăn cháu ạ?"

Cây quýt tỏ vẻ nó không rõ ràng lắm.

Quả Quýt Nhỏ buồn bực: "Ngoại trừ việc bị ăn ra, còn có cách nào khác không ạ?"

Câu quýt tỏ vẻ sau này sẽ biết.

Quả Quýt nhỏ sa mạc lời: "Chẳng lẽ thân là một quả quýt, mong muốn duy nhất là bị ăn ạ?"

Cây quýt đi ngủ rồi.

Chương 2

1.

Mang theo sự hoài nghi, buồn bực và sa mạc lời thì vào ngày hôm sau, trong khuôn viên có người đến.

Đó là một họa sĩ trẻ, hắn kéo theo một chiếc vali lớn và một xe đẩy dụng cụ vẽ nhỏ, rầu rĩ chuyển vào khoảng sân đổ nát này. 

Trợ lý của họa sĩ đã tìm vài người để dọn dẹp vệ sinh, lau chùi căn nhà cũ kỹ cho sạch sẽ, chỉnh tề cho đến khi thấy rằng có thể ở được.

Họa sĩ nhìn lên, bức tường phai phủ cây leo xanh mọc rậm sau cái nắng gay gắt vẫn tỏ ra sống động. Hắn bước tiếp đi một bước, ven con đường gạch xanh cũ kỹ là dòng suối uốn quanh êm ái không qua mép rêu xanh. 

Đây là nơi hắn từng sống khi còn bé, là khoảng sân nhỏ thuộc về ông nội của hắn ở quê.

Ở chỗ này, hắn đã có một tuổi thơ cực kỳ hạnh phúc.

......

Trợ lí nhìn thấy cây quýt: "Thầy ơi, thầy xem khuôn viên này còn có cây quýt nè, cả quả quýt nữa!"

Trợ lí muốn hái Quả Quýt Nhỏ, Quả Quýt Nhỏ theo bản năng mà né tránh, hoảng hốt reo lên ồn ào. Kết quả là trước khi trợ lí chạm vào được, họa sĩ nói: "Đừng hái. Cây quýt này chưa từng ra hoa kết trái."

Nghe vậy, trợ lí liền thu tay và đẩy gọng kính: "Vậy có lẽ là nó biết thầy muốn quay lại ở một thời gian nên mới đặc biệt tiếp đón ạ? Là một quả quýt nhỏ tốt." 

Họa sĩ mím môi, không đồng tình.

Hắn có vẻ tâm trạng không tốt, không biết đang phiền não cái gì.

"Thầy ạ, hãy yên tâm ở đây một thời gian. Đừng quan tâm đến những lời đồn ác ý bên ngoài. Nếu có việc gì, thầy hãy gọi điện cho con, cứ tâm sáng tạo ở đây nhé ạ." 

Họa sĩ không trả lời, khi dẫn trợ lý ra cửa hắn bỗng nói: "Cậu cũng thấy rằng tôi hết thời rồi mà đúng không?" 

Lần này đến lượt trợ lý không biết phải trả lời sao. 

Họa sĩ thở dài: "Đi đường cẩn thận."

Cây quýt suy nghĩ nửa ngày, rung cành: "Ông nhớ ra rồi, khuôn viên này là của anh ta, anh ta là cháu của người già ấy."

Người già kia từng là chủ nhân của khu vườn này, đã qua đời từ rất nhiều năm về trước. 

Quả Quýt Nhỏ nhìn xung quanh, nghe lời họa sĩ nói chuyện với trợ lý cái hiểu cái không, cậu lắc lư trên cành cây: "Cháu tưởng cái anh kia tính ăn cháu."

Cây quýt nói: "Không được, bây giờ cháu hơi chua."

Đại khái không ai muốn ăn cháu đâu, chua rụng răng mất.

Quả Quýt Nhỏ "xí", mong mỏi mình nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng trở nên ngọt lịm.

2.

"Ông nói xem khi nào cháu mới có thể trở nên ngọt ngào ạ?"

Quả Quýt Nhỏ cảm thấy khoảng sân quá buồn tẻ, cậu muốn trở lại cơ thể của mình lẹ lên, khôi phục ký ức.

"Đây là lần thứ năm trong ngày cháu hỏi câu hỏi này rồi." 

Cây quýt nhìn lên bầu trời, hiện tại chỉ mới khoảng sáng sớm 6 giờ, "Đi ngủ thêm một chút đi."

"Tại sao cháu là linh hồn thôi mà cũng phải ngủ ạ?"

"Cơ thể ban đầu của cháu vẫn chưa qua đời, nửa người nửa hồn, dĩ nhiên là phải ngủ."

"Vậy còn ông?"

Quả Quýt Nhỏ - cái loa nhiều chuyện vẫn muốn nói, cây quýt đã tiến vào giấc ngủ nướng, không trả lời câu hỏi của Quả Quýt Nhỏ.

Cậu bực bội mà nói thầm, uốn éo thân mình tròn vo, nhìn thấy nhà họa sĩ đã dậy sớm.

Cả đêm họa sĩ không ngủ ngon giấc, giống như rất nhiều đêm mất ngủ khác trước đó của hắn, hắn cần dùng ít thuốc an thần ít để có thể đi vào giấc ngủ.

Họa sĩ đứng ở trong khuôn viên, không biết là đang xem cái gì, có lẽ là đang xem một con kiến trên mặt đất, cũng có lẽ chỉ là đang ngẩn người. Trạng thái tinh thần của hắn rất tệ, sau khi cách ly internet, càng không biết gì không nghe gì, nghĩ rằng cuối cùng hắn đã được thả lỏng, lại thấy rằng mình như chìm vào hư không.

"A lô."

Quả Quýt Nhỏ gọi hắn một tiếng.

Họa sĩ không phản ứng gì.

"Anh thật sự không nghe được em nói à? Em trước đây cũng là con người, giờ tạm thời không phải là con người."

Họa sĩ thờ ơ.

"Em muốn trở lại làm người, anh có thể ăn em không? Dù chua đi chăng nữa, em sẽ báo đáp cho anh."

Họa sĩ quay lưng và rời đi.

"Hắn thực sự không nghe được ààààà——" làm quả quýt khó quá đi.

Cây quýt: "Cháu đúng là ồn muốn chết."

Quả Quýt Nhỏ tủi thân, nhìn vào bản thân xanh xao: "Còn không phải đang oán trách sao ông lại kết trái ra cháu chua như này, nếu cháu là một quả dâu to và ngọt lịm, thì đã bị ai đó ăn từ lâu rồi!"

Nhưng phàn nàn chỉ là phàn nàn, Quả Quýt Nhỏ là Quả Quýt Nhỏ có tính văn chương.

Cậu đặc biệt thích nhìn họa sĩ vẽ tranh, nhà họa sĩ trẻ tuổi này cũng thích dựng giá vẽ ở ngoài sân, ở góc mà Quả Quýt Nhỏ có thể nhìn thấy, vẽ các loại hoa lá. Đôi khi cũng vẽ những đồ vật mà Quả Quýt Nhỏ không hiểu, nhưng Quả Quýt Nhỏ nghĩ: "Đẹp, nịnh mắt quá đi."

Cho đến một ngày, họa sĩ vẽ một cây quýt.

Cây quýt nói: "Ôi, đây là vẽ ông mà."

Quả Quýt Nhỏ tiến lên nhìn: "A! Sao lại không có cháu!!"

Họa sĩ lấy hai cọ sơn từ bảng màu và bất ngờ thêm vào một quả quýt xanh lên trên đó, "cái loa" Quả Quýt Nhỏ phải đỏ mặt.

"Đúng là có cháu nè, cháu biết cháu trông ưa nhìn, hấp dẫn sự chú ý của người ta! Cháu có tự luyến không nhở? Cháu có phải là quả quýt đẹp nhất trong số quả quýt nhỏ phạm vi hàng trăm dặm quanh đây không ạ?"

Họa sĩ dừng một chút, không nói hai lời mà xóa quả quýt đi.

Trên giấy vẽ chỉ có cây quýt, không có quả quýt.

Quả Quýt Nhỏ buồn bực, cậu thậm chí suy diễn rằng nhà họa sĩ có thể nghe thấy cậu nói chuyện.

——

"Sáng hôm nay, cháu nói đừng dẫm vào viên đá kia, ở dưới có một con bọ cánh cứng đang trốn, anh ý thực sự rút chân lại."

"Vào một ngày khác, lúc cháu hát lớn, anh ý bất ngờ mang nút bịt tai. Hmm, hoặc có thể là kiểu nút bịt tai mới?"

"Đặc biệt là hôm nay, cháu nói rằng bức tranh hoa Tulip của anh ý thật đẹp, anh ý bỗng không vẽ tiếp mà chuyển sang vẽ hoa hồng."

"Với cả điều này nữa! Lúc cháu nói anh ý mặc quần áo màu đen trông rất đẹp trai, từ đó anh ý không còn mặc chiếc áo đen ấy nữa."

Quả Quýt Nhỏ cẩn thận mà nghĩ ngợi: "Cháu phát hiện...... Anh ấy thực sự để ý cháu!"

Lúc này đến lượt cây quýt tỏ ra khó hiểu: "Cháu đây là bị người ta ghét bỏ hả?"

Quả Quýt Nhỏ lập tức phản bác: "Ông nói linh tinh! Cháu chỉ là một quả quýt, sao cháu có thể khiến người ta ghét bỏ được ạ."

Cây quýt: "Bởi vì cháu quá lắm chuyện."

Cây quýt bổ sung: "Nếu như hắn ta thật sự có thể nghe được cháu nói."

Chắc chắn là đã bị làm phiền đến chết.

 

Chương 3

3.

Quả Quýt Nhỏ có một đặc điểm, là cậu rất thích nói chuyện.

Chỉ cần họa sĩ vẽ trong sân nhà, cậu có thể bla bla không ngừng nghỉ cho đến khi họa sĩ phải nút bịt tai.

"Anh có thể nghe thấy em nói chuyện, đúng không?"

Họa gia không phản ứng gì.

"Vậy anh mang cái nút bịt tai gì thế?"

Bỗng dưng từ "nút bịt tai" của họa sĩ bắt đầu tràn ra âm nhạc. Ôi chao, thì ra là tai nghe. Quả Quýt Nhỏ này kiến thức còn ít, chưa từng thấy nút bịt tai giống vậy.

"Anh họa sĩ ơi, em chán quá."

Quả Quýt Nhỏ rầu rĩ không vui mà lắc lư trên cành cây, hát một bài ca không chua không ngọt của mình, mức độ khó nghe có thể khiến cây quýt tự kỷ và héo úa chỉ sau khoảnh khắc.

Quả Quýt Nhỏ uể oải nói: "Nếu mình có hình dạng của con người thì tốt rồi, ngày nào cũng treo trên cây, chán muốn chết."

Có thể là trời cao nghe được tiếng lòng của cậu, ngày hôm sau vừa mở mắt, Quả Quýt Nhỏ cảm thấy bị chuột rút toàn thân. Diễn tả hoang dã tí thì có thể nói, nếu bây giờ cậu thả bom, thậm chí cả loại bom này cũng chua, mà những loại bom chua này đều tập trung trong cơ thể nhỏ bé và tròn trịa của cậu. 

Phù ——

Linh hồn của Quả Quýt Nhỏ có thể thoát ra khỏi quả quýt để hoạt động, cậu thật sự là một thiếu niên xinh đẹp.

Nhìn vào tuổi tác, dường như chỉ khoảng mười bảy hay mười tám tuổi. 

"Trời ơi!"

Cây quýt: "Mẹ ơi!"

Cây quýt: Thôi đi, cũng không biết mẹ tôi là ai.

Sau khi có thể di chuyển, Quả Quýt Nhỏ không cần phải đứng ngóng trong sân nhà mỗi ngày để chờ hoạ sĩ ra ngoài vẽ tranh nữa. Cậu đi vào nhà tìm hoạ sĩ mỗi ngày, bởi vì là một linh hồn, cậu có thể xuyên qua tường, có thể trôi nổi, giống như một hồn ma hiện đại với gương mặt thanh tú. 

Cậu tự cao tự đại lắm, còn giống như máy lặp lại vậy, hàng ngày cậu hỏi: "Anh hoạ sĩ ơi, hôm nay có thể ăn em được chưa?"

"......"

"Có lẽ hôm nay em vẫn chưa đủ ngọt, nhưng ít ra cũng không phải là chua đến mức chạy đi đâu ạ." 

"......"

"Hay là anh không thích ăn quýt?"

"......"

"Vậy thì hôm nay em cũng sẽ cố gắng trở nên ngọt!"

Cậu là một quả quýt xanh rất khích lệ. 

Từ sau đó, hoạ sĩ dậy rất sớm hàng ngày. Chỉ là không muốn Quả Quýt Nhỏ suốt ngày bò xuống gần giường của hắn và kêu oan "ăn em... ăn em..."

Nếu hoạ sĩ không phản ứng gì và tiếp tục đi ngủ, Quả Quýt Nhỏ sẽ bắt đầu hát các bài hát khó nghe cho hắn.

Người họa sĩ với Quả Quýt Nhỏ giống nhau, cũng gần như bị tự kỷ.

Hoạ sĩ đôi khi sẽ gọi điện cho trợ lý để hỏi một số vấn đề.

Nhưng sau mỗi cuộc gọi, hắn luôn rất thống khổ.

Hắn cần những tác phẩm mới, nhưng những thứ hắn đã đánh mất mới có thể giúp hắn, hắn không thể vẽ ra những thứ thú vị.

Trong căn phòng có vài bức ảnh cũ, trong đó là bức ảnh chụp họa sĩ khi còn bé cùng ông nội. 

Hắn từ nhỏ đã nổi tiếng và rất sớm đã chuyển vào thành phố.

Nhịp sống ở thành phố lớn diễn ra nhanh chóng, hoạ sĩ được biết đến và giàu có ở đó, hắn có rất nhiều tiền, nhưng niềm vui của hắn dần giảm đi.

Bởi vì hắn dần không nghe được và không thấy được.

4.

Hoạ sĩ có một bí mật, từ nhỏ hắn đã có khả năng nhìn thấy linh hồn cũng như nghe được tiếng của linh hồn. 

Hắn vẽ tất cả điều này thành câu chuyện trong sách tranh, mỗi nét vẽ đều mang hơi thở của linh hồn. Nhờ đó, hắn trở nên nổi tiếng, ký hợp đồng với công ty và trở thành một hoạ sĩ truyện tranh. 

Hoạ sĩ là người có rất nhiều câu chuyện, cũng như rất nhiều người bạn không thể diễn tả bằng lời. 

Nhưng sau cái chết của ông nội ba năm trước, tất cả dần biến mất. 

Họa sĩ không còn nhìn thấy linh hồn hay nghe được âm thanh ấy nữa, hắn đã mất đi các người bạn... 

Tác phẩm của hắn trở nên trống rỗng, số lượng fan hâm mộ dần giảm đi. Trong ngành này, luôn có không thiếu những hoạ sĩ tài năng và những người cố gắng hơn hắn, giống như việc thế giới luôn đổi mới. 

Hoạ sĩ đã trở thành một hoạ sĩ quá khứ, là bụi bặm lơ lửng trong không gian. 

Trang Weibo của hắn từ hàng trăm nghìn lượt chia sẻ, giờ chỉ còn vài chục nghìn, rồi lại xuống còn vài nghìn. Có thể hiện tại chỉ còn vài trăm hoặc ít hơn, hắn trở thành một ngôi sao xuống dốc. 

Cùng với đó là công việc của hắn gặp vấn đề, các đối tác đã phản bội hắn, cũng khiến cho danh tiếng của hắn bị tổn thương. 

Những lời nói tục tĩu và bạo lực trên internet gần như đã đẩy hắn xuống vực sâu. Mọi người chế giễu hắn hết thời, cười nhạo hắn vì quá phù phiếm khi còn trẻ để nổi tiếng, đó là lý do tại sao hắn lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay. 

Họa sĩ bị đủ loại tấn công trên internet ép đến không thở nổi. 

Trong cơn mơ vào buổi nửa đêm, hắn cảm thấy cuộc sống của mình như một chiếc đầm lầy, không kịp tự cứu chính mình. 

Dưới bài viết Weibo của hắn, từng có một người cực kỳ yêu quý hắn, luôn khích lệ hắn tin vào fans của mình, nhưng hai tháng trước hoàn toàn biến mất trong các bình luận và tin nhắn riêng từ Weibo của hắn. 

Điều này như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Họa sĩ bị bệnh, hắn bắt đầu ngủ không ngon, bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý.

Suốt đêm hắn không ngủ được, luôn mơ về những chuyện đã qua.

Căn nhà gỗ nhỏ hẹp, sân vườn trồng đầy cây cỏ xanh mướt và con sông nhỏ chảy qua với những con cua ngang ngửa. Đó là khởi đầu cuộc sống của hắn, một mảnh sân ở quê hương.

Đó là thứ duy nhất còn sót lại sau khi ông nội của hắn qua đời.

Người trợ lý nói: "Tại sao không  về vùng quê để dưỡng sinh một thời gian đi ạ? Tác phẩm đầu tiên của thầy là hoàn thành từ nơi đó, phải không?" 

Đi tìm linh cảm, cũng tự khám phá bản thân.

Họa sĩ làm theo, và rồi hắn bối rối.

Khi trở về, hắn không tìm thấy gì cả, nhưng lại tìm thấy một Quả Quýt Nhỏ.

Nó có thể nói, nó có thanh âm.

Nhưng họa sĩ không dám đến gần tiếp xúc, hắn sợ rằng Quả Quýt Nhỏ cuối cùng cũng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn giống như những người bạn khác. 

Vậy nên họa sĩ cho rằng, chỉ cần mình không tiếp xúc, không tiếp thu, hắn sẽ không mất đi hay cô đơn. 

Nhưng quả quýt tinh này...... Quá phiền......

Trước đây chỉ là một quả quýt nhỏ trong sân, bỗng một ngày Quả Quýt biến thành linh hồn của một thiếu niên, có thể tự do ra vào trong sân. Như thế rất tốt, bên tai họa sĩ không được thanh tịnh.

Mà kỷ lục cao nhất của Quả Quýt Nhỏ là một ngày liên tục bla bla ba giờ.

Nội tâm họa sĩ: Quả quýt này thực sự phiền phức quá, liệu mình có nên lột vỏ nó ngay hôm nay không? Ngay lập tức, Quả Quýt Nhỏ hiện ra biểu cảm mong chờ, họa sĩ lại không muốn lột vỏ nó. 

Vì chua, chỉ cần nhìn đã cảm thấy chua rồi.

Quả Quýt Nhỏ buồn bực: "Tại sao anh không ăn đi, sao lại thế này, anh họa sĩ, anh ăn đi ạ, anh họa sĩ, anh anh anh——"

Họa sĩ chưa từng gặp ai có khả năng trò chuyện như vậy, muốn dán miệng cậu lại bằng keo dán. 

Nhưng họa sĩ vẫn là một người họa sĩ dễ tính, hắn không bao giờ cản trở Quả Quýt Nhỏ nói chuyện, đã bắt đầu quen với việc linh hồn nhỏ phiền phức này luôn kề bên cuộc sống của hắn. 

Thậm chí, họa sĩ còn luôn nghiêm túc quan sát quả quýt. Tuy nhiên, Quả Quýt Nhỏ lớn rất chậm, trên cành trông rất xanh và chua. Họa sĩ thực sự không có can đảm để ăn cái quả quýt xanh này, ít nhất là phải đợi cho tới khi nó chín một tí. 

Họa sĩ bắt đầu vẽ một ít những bức tranh đơn giản, ghi lại cuộc sống.

Sự xuất hiện của Quả Quýt Nhỏ có lẽ đã khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy mình vẫn chưa mất đi tất cả.

Hắn rất nhớ các người bạn của mình.

Chương 4

5.

Quả Quýt Nhỏ là một Quả Quýt Nhỏ đơn thuần.

Thói quen hằng ngày của cậu chính là: "Sao hôm nay mình vẫn chưa trở nên ngọt, lo chết thôi."

Cậu muốn dùng điện thoại của họa sĩ lên mạng tra xem "quả quýt cần bao lâu mới ngọt", nhưng cậu không chạm vào được chiếc điện thoại.  Linh hồn sẽ xuyên qua mọi vật thể, kể cả họa sĩ.

Quả Quýt Nhỏ hăng hái, ngày qua ngày không làm gì ngoại trừ việc lải nhải, đi tới đi lui, xuyên tới xuyên lui trước mặt họa sĩ.

Cậu tự thấy rằng mình rất tuyệt vời. 

Họa sĩ lại thật sự đau đầu: Quả quýt này không thể an phận một chút à, nó không bị chứng tăng động chứ? Trời cao lúc này đã nghe được tiếng lòng của họa sĩ.

Đêm đó, gió mạnh mưa to, cây quýt bị thổi tanh bành, Quả Quýt Nhỏ suýt nữa là mất mạng. 

Ngày hôm sau, cậu không vào phòng họa sĩ gọi hắn dậy. Hiếm khi họa sĩ ngủ được đến lúc tự nhiên tỉnh, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Hắn ra khỏi nhà, thấy lá cây quýt rụng đầy trên đất, khu vườn trong tình trạng lộn xộn. Quả Quýt Nhỏ uể oải, nhưng vẫn kiên cường treo trên cành.

Giống như là đang bị bệnh.

Nhưng Quả Quýt Nhỏ yếu ớt, cậu thiếu niên ẩn náu bên trong cũng rất yếu ớt.

Linh hồn có đôi khi, nói không là không, sẽ biến mất đến không còn một mảnh, không để lại dấu vết gì.

Trong lòng họa sĩ rõ nhất điều này, hắn tiến lên sờ sờ Quả Quýt Nhỏ, Quả Quýt Nhỏ không hề phản ứng gì, không biết là còn ngủ, hay là đã bị thương.

"Em có sao không?" Họa sĩ lo lắng hỏi.

Đáng tiếc Quả Quýt Nhỏ không nghe được, cậu ngất xỉu. Cây quýt cũng không nghe được, nó cũng ngất xỉu.

Mà dự báo thời tiết cho biết, đêm nay sẽ có một trận mưa to.

Họa sĩ cau mày, hắn không muốn Quả Quýt Nhỏ biến mất. Những điều hắn từng vô lực ngăn chặn, hôm nay, trời cao dường như đã cho hắn một cơ hội để chuộc lại.

Ngày hôm đó, họa sĩ không vẽ tranh. Hắn đi vào làng tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô Mộc, trong một ngày, xây được một cái lều đơn giản bằng tre và che phủ bằng tấm vải dầu, hy vọng rằng có thể giúp cho Quả Quýt Nhỏ che mưa chắn gió.

Quả Quýt Nhỏ nửa tỉnh nửa mơ, chưa nhìn thấy mọi điều.

Nửa đêm, Quả Quýt Nhỏ suy yếu cuối cùng đã tỉnh lại, thời tiết vẫn mưa to gió to. Lều trúc đã che chắn họ khỏi phần lớn gió mưa, điều này đã làm cho họ an toàn. Nhưng Quả Quýt Nhỏ lảo đảo lung lay, bị giọt mưa thổi ngang tấp vào, đau đến nghẹt mũi.

Động động động ——

Cửa sổ của họa sĩ cũng bị gió thổi đến mức vang lên tiếng.

Sau đó, người họa sĩ mở cửa.

Hắn cầm ô đứng trước mặt Quả Quýt Nhỏ, tỉ mỉ mà nhìn hai mắt Quả Quýt Nhỏ.

Quả Quýt Nhỏ tủi thân mà khóc, yếu ớt nói: "Anh họa sĩ ơi, em ướt mưa rồi."

Họa sĩ:......

Nhẹ nhàng, họa sĩ treo chiếc ô gọn gàng lên cành cây quýt và dùng dây để cố định cán ô vào thân cây. Điều này giúp khu vực được ô che chắn hoàn toàn bao phủ Quả Quýt Nhỏ. 

Nội tâm cây quýt:......

Mà nội tâm Quả Quýt Nhỏ lại là: A, nước mưa! Mình dễ chịu quá!

Hôm nay mình siêu ngọt!

Cây quýt: "Hắn ta cầm ô thôi mà......"

Quả Quýt Nhỏ không nghe, tự nhủ: "Anh họa sĩ như này là đang quan tâm mình hả?"

Cậu nghĩ: Chắc chắn mình là Quả Quýt Nhỏ tốt nhất trong lòng anh họa sĩ. 

Sau cơn mưa trời lại sáng, Quả Quýt Nhỏ coi họa sĩ như ân nhân cứu mạng.

Cậu bắt đầu thích họa sĩ một chút.

Dù sao họa sĩ trông rất điển trai, cảnh hắn dùng ô để che cho nó vào đêm qua đã thành một bức tranh trong tim của Quả Quýt Nhỏ. 

6.

Quả Quýt Nhỏ hơi thích drama, ngày qua ngày không rời xa khỏi họa sĩ.

Ngày não cũng: "Mau ăn em đi, nếu ăn em, em sẽ có thể đi tìm anh." 

Chốc chốc lại nói: "Thôi, đừng ăn em trước, để em được ở bên anh thêm một lúc." 

Không lâu sau, lại bắt đầu ồn ào: "Anh họa sĩ, em cảm thấy hôm nay thật sự!! Thật sự thật sự, có lẽ là thật sự ngọt! Anh muốn nếm thử không?"

Họa sĩ nhìn thoáng qua Quả Quýt Nhỏ, cảm thấy vẫn tỏ ra có vị chua.

Cây quýt tốt bụng khuyên Quả Quýt Nhỏ: "Cháu nên ngừng thích anh ấy, hai người không phù hợp."

Quả Quýt Nhỏ bình tĩnh nói: "Tình yêu chẳng phân biệt giới tính, sao ông là cây lại có thành kiến."

Cây quýt: Đâu liên quan gì đâu...

Vì thế, cây quýt tiết lộ một chút về diễn biến sau của câu chuyện: "Khi cháu trở về, cháu sẽ quên hết mọi thứ ở đây." 

"Cái gì?!"

"Cháu tới nơi này, là bởi vì trời cao nghe được tiếng lòng của cháu."

"Ông trời này nhàn rỗi thế......"

Quả Quýt Nhỏ bắt đầu hứa nguyện: "Vậy cháu mong mình có thể nhớ hết mọi điều!"

Cây quýt tiếp tục tiết lộ: "Không thể, quy tắc không thể phá vỡ."

Haizz.

Quả Quýt Nhỏ bắt đầu từ "Hôm nay cũng phải cố gắng trở nên ngọt" chuyển sang "Hôm nay thì chậm rãi trở nên ngọt".

Cậu càng ngày càng thích bám họa sĩ.

Cậu sẽ ngồi bên cạnh họa sĩ xem hắn vẽ tranh, khi họa sĩ nấu ăn, cậu sẽ lẩm bẩm rằng không muốn có tỏi hoặc hành trong món. Cậu cũng sẽ không biết xấu hổ ngủ cùng họa sĩ, khi trời đất không biết mà nằm xuống. 

Cậu tự mãn nghĩ, dù sao thì cậu chỉ là một linh hồn, nói và làm gì cũng được, mà họa sĩ lại không biết. 

Cậu có thể da mặt dày làm tất cả những điều mà cậu muốn, kể cả việc muốn âu yếm lén lút họa sĩ, nhưng mỗi lần họa sĩ đều khéo léo né tránh.  

Tuy nhiên, cậu cũng buồn và đau lòng khi thấy tâm trạng của họa sĩ không tốt.

"Anh họa sĩ, anh là người họa sĩ tuyệt nhất trong lòng em. Đừng luôn quan tâm đến những người không thích anh, anh cần để ý những ai yêu quý anh. Giống như em vậy. Dù em chỉ là một linh hồn, một quả quýt. Nhưng nếu em thành con người, em chắc chắn rằng em sẽ thích anh nhất... "

Quả Quýt Nhỏ cảm thấy ngượng ngùng, cậu nói: "Em sẽ là người yêu thích tranh của anh nhất."

Bút của họa sĩ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục tô màu.

Hôm nay, hắn vẽ một quả quýt màu xanh lá cây, không có gì khác, chỉ có thể là nó.

Cây quýt cười cậu: "Cháu giống như một thiếu niên mới lớn đã bắt đầu yêu."

Quả Quýt Nhỏ nhìn vào vỏ quýt màu xanh trên bảng vẽ, cười đắc ý, hợp tình hợp lý: "Tính theo tuổi của quả quýt, cháu đang ở trong tuổi thanh xuân!" 

Mà "Thanh niên" thì không thể kìm chế được tình cảm yêu thích của mình.

Hôm nay họa sĩ không vẽ tranh, hắn ngồi trong sân đọc sách. Ánh nắng lười biếng chiếu rải rác, mùa thu mới chỉ bắt đầu, không khí tràn ngập sự thoải mái. 

Quả Quýt Nhỏ chín thật sự rất chậm, chậm để phản ánh mong muốn của cậu. 

Khi họa sĩ nhìn qua một trang sách, hắn không kìm được nở nụ cười. Góc miệng uốn cong nhẹ hiện lên một má lúm đồng tiền nhợt nhả. Dưới ánh nắng ban mai, lá cây xanh um tùm phủ kín điểm rung động của thiếu niên. 

Quả Quýt Nhỏ nhìn hắn, tim thình thịch ——

Vì thế, Quả Quýt Nhỏ liều lĩnh lại gần, lặng lẽ, thấp thỏm, cũng rất cẩn thận.

Cậu hôn má lúm đồng tiền của họa sĩ.

Họa sĩ bất động, ngón tay lật sách chạm vào góc sách, mãi mà không lật sang trang tiếp theo.

Quả Quýt Nhỏ buồn bực: "Trang này có gì đẹp ạ?"

Cậu cũng nhìn theo và phát hiện rằng chỉ là bình thường. Nhưng vì họa sĩ thích nên Quả Quýt Nhỏ cũng sẽ yêu thích.

Lúc này là ba giờ chiều, họa sĩ cắn một miếng quýt xanh lòng đỏ. 

Hơi chua.

Chương 5

7.

"Nói thật, cháu cảm thấy quy tắc của các ông không đúng, thế này là chia rẽ đôi tình nhân đó ạ." Quả Quýt Nhỏ cãi cọ với cây quýt.

Cây quýt mắt trợn trắng: "Cháu chỉ có suy nghĩ đơn phương và tình yêu đơn phương."

"......"

"Thật ra lúc trước anh chàng này có thể thấy rõ nghe rõ." Cây quýt bỗng dưng không cam lòng lại tiết lộ tình tiết, "Nhưng sau khi ông già qua đời, các linh hồn trở lại thiên nhiên, anh ấy cũng hết duyên với họ."

Quả Quýt Nhỏ ngây ngốc nghe.

Cây quýt an ủi cậu: "Cháu vận khí không tốt, đến sớm một chút thì tốt rồi."

Nhưng Quả Quýt Nhỏ có sớm đến đâu thì cũng không sớm đến ba năm trước.

"Thật ra chờ cháu chín, rơi xuống cành, cháu cũng có thể trở về." Cây quýt nói với Quả Quýt Nhỏ, "Nhưng như vậy mất rất nhiều thời gian."

"Càng lâu càng tốt!" Quả Quýt Nhỏ vội vàng nói.

Cây quýt bất đắc dĩ: "Thì ông cũng phải tăng ca."

Quả Quýt Nhỏ nắm lấy cành cây quýt, ngâm nga: "Trái tim biết ơn, biết ơn ông." 

Cây quýt: Tôi sẽ tự sát. 

Ở nông thôn ngày ngày rất yên tĩnh, họa sĩ tách khỏi thành phố và internet, bắt đầu phục hồi sức khỏe. Vào buổi tối, ngay cả khi không uống thuốc, hắn cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ. 

Quan trọng nhất chính là, Quả Quýt Nhỏ đêm nào cũng dính hắn đi ngủ, mùi quýt nhàn nhạt giúp thần kinh con người ta được thả lỏng.

Đồng thời, họa sĩ cũng phát hiện nửa đêm Quả Quýt Nhỏ thường xuyên hôn lén hắn, hoặc là thơm một cái vào khóe miệng, hoặc là thơm một cái vào mặt, khiến con người ta rơi vào một giấc mơ vừa chua chát vừa ngọt ngào. 

Nhưng điều kỳ quặc là, Quả Quýt Nhỏ rõ ràng là một linh hồn, nên theo lý thuyết, cậu không thể chạm vào hắn. Nhưng không biết vì sao, Quả Quýt Nhỏ vẫn có thể thơm hôn hắn.

Họa sĩ nghĩ: Liệu có chạm tay được không? Nghĩ là làm, hắn đã cầm tay của Quả Quýt Nhỏ. Cơ mà Quả Quýt Nhỏ đang ngủ say.

Tuy rằng họa sĩ cũng không biết, Quả Quýt Nhỏ là một linh hồn, sao còn buồn ngủ...... Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi so với con người như hắn còn chuẩn mực hơn, ngủ sớm dậy sớm, chỉ khác một chút là ăn ba bữa một ngày.

Họa sĩ không tự chủ được mà cười, nắm lấy Quả Quýt Nhỏ tay không buông ra, rất ấm áp.

Hắn đã từng cho rằng linh hồn không có độ ấm.

Quả Quýt Nhỏ quanh quẩn bên họa sĩ mỗi ngày. 

Họa sĩ chậm rãi bắt đầu có một tâm tình khác đối với Quả Quýt Nhỏ, hắn muốn nói cho Quả Quýt Nhỏ rằng hắn có thể nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu.

Hắn muốn bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của Quả Quýt Nhỏ.

Chẳng sợ có một ngày, Quả Quýt Nhỏ cũng sẽ biến mất.

......

Ngày hôm sau, họa sĩ còn chưa mở miệng, đã có người đến nhà.

Mở cửa, là cô Mộc.

Quả Quýt Nhỏ hừ, không vui. 

Cô Mộc dạo này đến đây rõ nhiều, Quả Quýt Nhỏ đã sớm nhận ra cô ấy có những tâm tư khác, nhưng Quả Quýt Nhỏ khó mà nói ra, có vẻ cậu là người lòng dạ hẹp hòi.

Cây quýt vui tươi hớn hở: "Ông nhớ rõ cô Mộc này, hồi nhỏ cô ấy hay đến chơi lắm."

Mà cô Mộc là bạn cùng lớp của họa sĩ, hiện đang làm việc tại trường học địa phương, muốn mời họa sĩ đến lớp để dạy một khóa.

Nơi này hẻo lánh, rất ít các bài học đặc biệt có thể nâng cao kiến thức cho học sinh.

Cho nên cô Mộc đã mời họa sĩ hết lần này đến lần khác.

Quả Quýt Nhỏ thấy bị bỏ rơi, ghen tuông và không vui.

Họa sĩ biết Quả Quýt Nhỏ thích mình, nhìn cậu ghen, đột nhiên cảm thấy thú vị.

Bởi vì Quả Quýt Nhỏ đã liên tục ồn ào bên cạnh hắn: "Em rất chua, hôm nay em rất chua, em không cho anh ăn nữa."

Hoặc là.

Quả Quýt Nhỏ cũng nhiều lần: "Em là quả quýt chua nhất thế giới, em sẽ không trở nên ngọt ngào nữa!"

Quả Quýt Nhỏ còn ôm chân họa sĩ khóc thút thít: "Đồ đàn ông vô tâm!"

Họa sĩ:......

Cây quýt:......

Bọ cánh cứng dưới tảng đá: Tật xấu.

Quả Quýt Nhỏ có rất nhiều kịch tính, cậu nghĩ rằng họa sĩ không thể nhìn thấy, cho nên tận tình mà tạo trò đùa.

Nhưng đùa ra đùa, Quả Quýt Nhỏ vẫn rất ân cần: "Em cảm thấy sau khi mọi người xem tranh của anh, nhất định sẽ thích. Nếu mọi người đều thích anh, anh đừng cười nhé ạ? Anh cười lên có má lúm đồng tiền, em muốn hôn."

Quả Quýt Nhỏ không hề e ngại chút nào, trừ việc chua, cậu luôn thành thật trong mọi việc.

Họa sĩ vốn dĩ không muốn đi, nhưng vì một câu nói của Quả Quýt Nhỏ  nên hắn đồng ý rồi.

Hắn cũng hy vọng học sinh có thể thích tranh của mình, giống như khi mới bắt đầu tiếp xúc với hội họa, hắn rất háo hức được xem và khen ngợi. 

Cũng hy vọng có thể tiếp tục vẽ tranh và đạt được những tiến bộ như mong muốn trên quỹ đạo của cuộc sống. 

8.

Khai giảng lớp học của học sĩ rất thành công, hắn kể cho học sinh nhiều câu chuyện và hướng dẫn các em vẽ tranh. 

Quả Quýt Nhỏ vẫn luôn đi theo bên người hắn, khi mọi người vỗ tay thì cậu cũng vỗ tay, khi mọi người cười thì cậu cũng cười, khi học sinh tập trung xung quanh hắn thì cậu cũng đứng lên. Quả Quýt Nhỏ là fan nhiệt tình nhất của của họa sĩ, cậu hơi buồn một tí tại họa sĩ không nhìn thấy cậu. 

Nhưng không sao, nếu họa sĩ có thể nhìn và nghe thấy, chẳng phải tất cả những điều đáng xấu hổ mà cậu đã làm sẽ bị phơi bày sao?

Có được có mất, Quả Quýt Nhỏ khịt mũi, dụi trán vào cánh tay họa sĩ.

Từ lúc bắt đầu thơm hôn họa sĩ, cậu cảm thấy như cậu có thể đụng chạm họa sĩ.

Nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên.

Quả Quýt Nhỏ không chắc chắn, cậu đã chờ mong để rồi thất vọng.

Khi trở về, cô Mộc đã cảm ơn họa sĩ và đưa hắn đến cổng trường. 

Cô Mộc nói: "Trước đây tớ đã từng thích cậu, nhưng có lẽ cậu không biết, khi cậu vẽ tranh, cậu đẹp trai lắm, nhiều cô gái trong lớp cũng thích cậu. Nhưng tính cách cậu rất lạnh lùng, không ai dám tỏ tình với cậu."

Họa sĩ hơi bất ngờ, Quả Quýt Nhỏ đen mặt.

Cô Mộc nói: "Tớ đã kết hôn, chồng và con tớ đều là fans của cậu."

Họa sĩ nói: "Cảm ơn."

Cô Mộc nói: "Trước đây trên mạng tớ thấy một số tin tức về cậu, cũng thấy người ta cho rằng cậu mệt mỏi, tớ ăn nói vụng về, không biết nên tỏ bày gì mới tốt, nhưng mong cậu cố gắng. Vẫn còn nhiều người thích tác phẩm của cậu, chẳng hạn như gia đình chúng tớ, chẳng hạn như những học sinh này."

Sau cơn mưa trời sẽ luôn sáng.

Họa sĩ sửng sốt, mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Quả Quýt Nhỏ nghĩ thầm: Oa, cười rồi.

Cậu không còn không thích cô Mộc nữa, Quả Quýt Nhỏ vui vẻ nói: "Anh họa sĩ, mọi người đều thích anh nè ạ."

Qua cơn mưa trời lại sáng, hôm nay dường như sẽ có cầu vồng.

"Đúng rồi, trong lớp có một cô gái nhất định muốn tớ đưa cái này cho cậu." Cô Mộc lấy ra một lấy ra một tấm thiệp chúc mừng màu hồng nhạt, trên đó có vẽ những trái tim nhỏ. 

Bên trong viết —— đưa cho anh họa sĩ giống bạch mã hoàng tử.

Trong mắt Quả Quýt Nhỏ, đây chính là một bức thư tình!

Cậu không quan tâm mà mở bình dấm chua ra, nhẹ nhàng đi theo người họa sĩ, mùi chua kéo dài hàng trăm dặm. 

Thiệp chúc mừng nằm trong túi họa sĩ, mặt trời lặn trên con đường quanh co. Gió thổi vào mặt họa sĩ, làm rối tung tóc mái của hắn.

Quả Quýt Nhỏ lẩm bà lẩm bẩm: "Nếu anh nhìn thấy em, anh sẽ thấy rằng em đẹp hơn những cô gái đó rất nhiều! Em chỉ hơi chua thôi!"

"......"

"Cơ mà là một quả quýt, em phải chua, về sau em sẽ trở nên ngọt ngào hơn." 

"......"

"Em cảm thấy chữ viết của em đẹp hơn của cô này rất nhiều!"

"......"

"Thế mà anh lại không nhìn thấy em...... Em đáng thương thật đấy, anh họa sĩ à."

"......"

"Em thực sự không muốn làm quả quýt nữa."

Quả Quýt Nhỏ thở dài, cậu ở phía sau đá hòn đá nhỏ, nhưng không được. Cậu chỉ đơn giản dừng lại, ở phía cuối ánh sáng mặt trời, dường như nó sắp biến mất vào hư không. 

Quả Quýt Nhỏ hơi giận dỗi.

"Anh họa sĩ, em thích anh, rốt cuộc anh có biết không ạ?"

Hương thơm của hoa quế nở sớm ven đường thật ngây ngất, một cỗ ngọt ngào thấm vào lòng người họa sĩ.

Hắn không phải là người chưa từng nhận được lời tỏ tình, nhưng hắn cảm thấy lời tỏ tình của Quả Quýt Nhỏ ý nghĩa đáng giá ngàn lời nói.

Họa sĩ xoay người: "Biết."

Quả Quýt Nhỏ hoang mang.

Người họa sĩ mỉm cười, một nụ cười hở răng không chỉ để lộ lúm đồng tiền mà còn cả sự dịu dàng đối với Quả Quýt Nhỏ. Giống như tia nắng đầu tiên rơi vào buổi sáng, chạm vào lớp vỏ quýt tròn của Quả Quýt Nhỏ.

Người họa sĩ là một họa sĩ đẹp trai, ngay cả lời nói của hắn cũng rất dễ nghe.

Hắn nói.

"Anh biết."

Anh biết mà, Quả Quýt Nhỏ.

Quả Quýt Nhỏ giật mình tại chỗ, sửng sốt nuốt khan, cậu không dám đến gần.

Họa sĩ chủ động đến bên, cầm tay Quả Quýt Nhỏ: "Anh cũng thích em, Quả Quýt Nhỏ."

Quả Quýt Nhỏ lập tức tiến lên, thơm má lúm đồng tiền của họa sĩ.

"Em không phản ứng kịp ạ, hôn một cái trước rồi nói sau."

Chương 6

9.

Quả Quýt Nhỏ bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt.

Cậu và họa sĩ ôm, hôn môi, nằm cạnh nhau ngắm sao ngoài cửa sổ.

Quả Quýt Nhỏ thích nghe kể chuyển nên họa sĩ kể chuyện cho cậu nghe; Quả Quýt Nhỏ không thích ăn hành và tỏi nên họa sĩ không bỏ vào, dù rằng Quả Quýt Nhỏ không ăn chút nào; Quả Quýt Nhỏ còn rất khó tính, cậu thích họa sĩ nói yêu cậu nên họa sĩ dù sáng sớm hay tối muộn đều nói một câu.

......

Họa sĩ còn vẽ dáng vẻ thiếu niên của Quả Quýt Nhỏ, dưới ngòi bút của họa sĩ, Quả Quýt Nhỏ cười cực kỳ vui vẻ, giống như muốn khắc họa thời gian ở đây. 

Ở trong khuôn viên nhỏ này.

Đây là khoảng thời gian có một không hai của Quả Quýt Nhỏ và họa sĩ.

Thỉnh thoảng, Quả Quýt Nhỏ hỏi họa sĩ về những khoảnh khắc đáng xấu hổ của mình hồi trước: "Lúc em ôm chân anh nói anh là đồ vô tâm thì anh nghĩ gì trong lòng ạ?"

Họa sĩ trả lời: "Anh thấy em siêu đáng yêu."

Quả Quýt Nhỏ không tin, cười ha ha: "Không thể nào, nhất định là anh cho rằng đầu óc quả quýt nhỏ này có vấn đề!"

Họa sĩ sờ đầu Quả Quýt Nhỏ: "Không hề."

Quả Quýt Nhỏ ôm chặt cánh tay của họa sĩ, cọ cọ một cách quang minh chính đại: "Em hạnh phúc lắm, anh họa sĩ à." 

Tình yêu của cậu nở hoa kết trái, Quả Quýt Nhỏ không còn chua nữa.

Cậu bắt đầu trở nên ngọt, thậm chí thời điểm hôn môi cũng tràn ngập sự ngọt ngào. 

Cây quýt nói: "Cháu chín rồi."

Thành một quả quýt lớn trên cành rồi. 

Quả Quýt Nhỏ ầm ĩ: "Cháu không cần!"

Cây quýt ngay lập tức nói: "Đừng nháo, ông đã mở "cửa sau" cho cháu, đây là tốc độ chín chậm nhất của cháu rồi."

Nhưng Quả Quýt Nhỏ không thể hoàn thành tâm nguyện của quả quýt này, cậu không muốn bị họa sĩ ăn luôn, cậu không muốn quay về sớm như vậy.

Cậu muốn ở bên cạnh họa sĩ cho đến giây phút cuối cùng.

Thời tiết đầu mùa thu, không biết vì sao trời luôn mưa.

Quả Quýt Nhỏ không thấy nước mưa dễ chịu, cậu thường xuyên thút thít, cứ như muốn khóc hết những cơn mưa mấy ngày qua. 

"Anh họa sĩ, hôm nay em thấy mình có vẻ chín hơn một chút, ngọt ngào hơn một chút. Em phải làm sao đây ạ?" 

"Anh họa sĩ, em không muốn chín, không muốn trở nên ngọt."

"Anh họa sĩ, em hối hận rồi."

"Anh họa sĩ, tại sao vòng đời của quýt lại ngắn như vậy?"

"Anh họa sĩ, anh à, tại sao tuổi thọ của một quả quýt lại ngắn ngủi thế này?"

Như thể họ tâm linh tương thông, họ ngọt ngào, nhưng cũng rất ngắn ngủi giống nhau.

Quả Quýt Nhỏ không muốn về nhà, cậu không nỡ xa anh họa sĩ. 

Họa sĩ an ủi cậu: "Anh sẽ đi tìm em."

"Làm sao mà tìm được ạ....."

Trời đất bao la, đi nơi nào tìm cơ chứ.

"Đầu tiên, em với anh nói cùng ngôn ngữ của một quốc gia, phạm vi rút nhỏ đúng không?"

"Nhỡ em định cư bên nước ngoài thì sao?"

"Không thể nào, một ngoại ngữ em cũng không biết, thậm chí còn nói tiếng Anh không tốt lắm."

Quả Quýt Nhỏ ngẫm, cũng hợp lý.

Họa sĩ hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cậu: "Tuy rằng anh không thể chụp ảnh em, nhưng anh đã vẽ rất nhiều chân dung của em."

"Nhưng anh vẽ em đẹp quá, em không đẹp đến thế mà." Quả Quýt Nhỏ hiếm khi khiêm tốn, ngày nào cũng soi gương.

Họa sĩ lắc đầu: "Có."

Quả Quýt Nhỏ ôm lấy hắn, nước mắt rơi vào cổ áo họa sĩ: "Anh biết không, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã rất thích anh rồi. Chắc hẳn em đã từng gặp anh rồi, ở đâu đó trước đây. Câu quýt nói, trời cao nghe được tiếng lòng của em, mới đưa em tới nơi này."

Cho nên.

Nguyện vọng của Quả Quýt Nhỏ là được gặp họa sĩ.

Họa sĩ nói: "Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, Quả Quýt Nhỏ."

Tháng 10.

Tháng 11.

Họa sĩ rời khỏi khuôn viên nhỏ này. 

Quả Quýt Nhỏ đã biến mất, cây quýt cũng khô héo.

Những bức chân dung mà họa sĩ vẽ Quả Quýt Nhỏ đều biến thành những trang giấy trắng. Người họa sĩ dù có chấp bút đến nghìn lần cũng không thể vẽ ra hình dáng của Quả Quýt Nhỏ.

Cây quýt từng nói, mọi việc đều có quy luật riêng của nó.

Nhưng may mắn là, ông trời không cướp đi ký ức của họa sĩ.

Người họa sĩ bắt đầu một cuộc hành trình dài. Hắn muốn tìm thấy Quả Quýt Nhỏ trong cuộc hành trình, đồng thời hắn cũng muốn tìm thấy nguồn cảm hứng của mình trong cuộc hành trình.

Cùng lúc đó, trong bệnh viện, thiếu niên đeo mặt nạ dưỡng khí cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Tên thiếu niên là Lâm Quất.

Mà người hâm mộ cuồng nhiệt đột nhiên biến mất khỏi tài khoản weibo của họa sĩ là Lâm Quất.

Chính ông trời đã nghe được tâm nguyện của Lâm Quất.

Nguyện vọng Quả Quýt Nhỏ là —— mình muốn làm bạn với anh ấy, giúp anh ấy vui lên. 

10.

Weibo của Lâm Quất là "Quả quýt".

Cái năm mà họa sĩ ra mắt ấy, Lâm Quất vẫn đang học lớp 6 tiểu học. Cậu nhìn thấy cuốn sách tranh đầu tiên của họa sĩ trong một hiệu sách, bị thu hút sâu sắc bởi những yêu tinh và bóng ma được vẽ trong đó. 

Cha mẹ của Lâm Quất đều là những người đi làm bận rộn. Cậu thường ở nhà và ăn uống một mình, chính câu truyện của họa sĩ đã đồng hành cùng cậu qua những đêm đơn côi.

Lâm Quất cho rằng, họa sĩ thực sự là một họa sĩ giỏi, những câu chuyện của anh này rất nhẹ nhàng. 

Vì thế, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.

Lâm Quất 18 tuổi đã yêu một họa sĩ mà cậu chưa từng gặp qua những bức tranh và câu truyện này.  

Cuối cùng, một ngày nọ, Lâm Quất dành dụm đủ tiền tiêu vặt, lấy hết can đảm chạy đến một thành phố xa lạ để tham dự buổi ký tặng sách của họa sĩ. Cậu muốn nói với người họa sĩ rằng cậu thích hắn đến nhường nào.

Nhưng toàn bộ phòng ký tặng đã chật kín người hâm mộ của họa sĩ. Lần đầu tiên Lâm Quất cảm thấy mình thật nhỏ bé, hóa ra lại có nhiều người thích họa sĩ như vậy. 

Lâm Quất rất vui vẻ, cũng rất uể oải.

Anh họa sĩ sẽ có thể nhìn thấy mình ư? 

Với anh họa sĩ, tình yêu của cậu chỉ như hạt vừng giữa biển người bao la, không có gì đáng nhắc tới. 

Nhưng mà hôm đó trời mưa rất to, cuốn sách tranh của Lâm Quất bị ướt, cậu cũng bị ướt. Cậu rất đau lòng, không muốn xin chữ ký chút nào nữa, cậu quá chật vật.

Lâm Quất tính về nhà, cậu nghĩ, nhiều người hâm mộ như vậy, thiếu một người là cậu cũng chẳng sao. 

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị một người trợ lý của anh họa sĩ gọi lại.

Anh họa sĩ tặng cho cậu một cuốn tranh có chữ ký, trong đó nói - Hôm nay trời mưa to nhưng bạn vẫn có thể đến, cảm ơn bạn rất nhiều.

Lâm Quất khịt mũi, nhìn chung quanh, mỗi người hâm mộ bị ướt đều có.

Lâm Quất nghĩ: Anh họa sĩ thật sự rất tuyệt, rất tốt, rất tốt.

Anh ấy thực sự xứng đáng được nhiều người yêu mến. 

Sau đó, có chuyện đã xảy ra với anh họa sĩ.

Lâm Quất vẫn luôn động viên hắn trên weibo và cổ vũ hắn trong tin nhắn riêng. Điều này xảy ra hàng ngày cho đến tận đêm khuya. Không ngờ ngày hôm sau trên đường đến trường lại xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.

Chương 7: End

Ba năm sau.

Họa sĩ tổ chức một buổi ký tặng được chờ đợi từ lâu.

Một năm này, truyện tranh 《 hôm nay cũng cố gắng hết mình để trở nên ngọt 》của hắn đã trở thành truyện tranh trực tuyến nổi tiếng nhất, các cuộc triển lãm nghệ thuật của hắn cũng được tổ chức ở nhiều thành phố khác nhau. Sự nghiệp của họa sĩ bỗng thăng hoa như mặt trời ban mưa. 

Cuối cùng hắn đã tìm thấy chính mình.

Mà ở trong triển lãm của họa sĩ, sẽ luôn có một bức tranh như thế này.

Một mảnh giấy trắng, không có gì xung quanh, ngoại trừ một quýt xanh được vẽ ở giữa.

Tên bức tranh là 《 Quả Quýt Nhỏ 》.

Cũng chính hôm đó, người họa sĩ cuối cũng đã ở chỗ này và nhìn thấy Quả Quýt Nhỏ mà hắn hằng mong ước. 

Thiếu niên vẫn là thiếu niên, nụ cười thật ấm áp, cười đến là ngọt ngào.

Lâm Quất ngại ngùng cười: "Xin chào, có thể ký tặng cho em không ạ?" 

Họa sĩ hơi cong cong khóe miệng: "Có thể."

"Weibo của em là "quả quýt", nên cứ viết quả quýt là được ạ." Lâm Quất hơi thấp thỏm, cậu ngây ngốc nói, "Em  thích anh nhiều năm rồi ạ."

Họa sĩ nhìn cậu, nghiêm túc trả lời: "Anh biết."

 

Chương 8: Ngoại truyện 1

Họa sĩ hơn Lâm Quất những 7 tuổi, thường ngày thích nghe Lâm Quất gọi hắn anh trai, càng thích Lâm Quất gọi hắn là anh yêu.

Bởi vì anh yêu có thể có một ý nghĩa khác.

Năm họ gặp lại nhau, Lâm Quất 21 tuổi, bởi tai nạn xe cộ, cậu đã thi đại học muộn một năm và mới chỉ là sinh viên năm thứ hai. 

Họa sĩ năm nay 28 tuổi, cũng còn rất trẻ.

Họa sĩ đã theo đuổi Lâm Quất trước và họ nhanh chóng đến với nhau. 

Họa sĩ là một bạn trai dịu dàng, Lâm Quất là một người đồng hành cực kỳ thích lảm nhảm.

Nhưng sau khi quen nhau, Lâm Quất quan tâm đến một điều.

Mỗi lần đến nhà của họa sĩ, Lâm Quất đều có thể nhìn thấy một quả quýt trong tủ sưu tập làm bằng pha lê của họa sĩ.

Nói chính xác thì đó là vỏ quýt khô, có lẽ nên gọi là vỏ quýt? 

Lâm Quất rất buồn bực, vỏ quýt này không cùng phong cách với những món đồ còn lại trong tủ sưu tập. Thậm chí có thể nói là lạc lõng, sự tồn tại của nó khiến Lâm Quất cực tò mò.

Lâm Quất hỏi họa sĩ, họa sĩ cười mà không nói.

Lâm Quất đi hỏi trợ lý, trợ lý trưng vẻ mặt tôi không biết, tôi không hiểu.

Cuối cùng, trợ lý nói: "Mấy năm trước, anh ấy có đến vùng nông thôn nơi hồi nhỏ anh ấy từng sống. Đó là thứ mang về từ chỗ đấy, có lẽ là mối tình đầu đưa?" Trợ lý luyên thuyên.

Lâm Quất lại bắt đầu drama trong thế giới nội tâm.

Cậu rầu rĩ không vui mấy ngày lận, trốn trong trăn của họa sĩ trưng vẻ mặt đau khổ.

Họa sĩ hỏi cậu làm sao vậy, cậu không nói.

Họa sĩ liền nghĩ đến người trợ lý thích nói nhảm, liền gọi anh ta đến hỏi, tuyệt.

Quả Quýt Nhỏ còn có thể tự ăn dấm của mình.

Tuy nhiên, họa sĩ cũng không dám nói.

Thực sự không có lời giải thích nào cho sự ngậm bồ hòn này, hắn chỉ có thể nói cho Quả Quýt Nhỏ, vỏ quýt này không phải do người khác đưa.

Không có cái gọi là tình đầu hay không phải tình đầu.

Quả Quýt Nhỏ khụt khịt mũi, tủi thân: "Vậy tại sao anh lại quý trọng vỏ quýt này đến mức không cho em chạm vào." 

"......"

"Anh, có phải anh đang dối em không?"

"Tuyệt đối không!"

Quả Quýt Nhỏ không tin, vỏ quýt không hề hợp để trong tủ sưu tầm. 

......

Họa sĩ sa mạc lời, hắn khó mà có thể nói rằng vỏ quýt khô này chính là em.

Chương 9: Ngoại truyện 2

Vào năm cuối cấp đại học của Lâm Quất, cậu đã giành được một suất thực tập tại một công ty lớn.

Tối hôm đó, cậu vui vẻ mở hai chai rượu trong căn hộ của anh họa sĩ để ăn mừng.

Họa sĩ đeo tạp dề vào, bận rộn trong bếp nấu tất cả những món ăn Lâm Quất yêu thích.

Đến cửa, trợ lý bưng mấy hộp đồ nguội, ấm ức hét lên: "Thầy Quý, em chạy những hai dãy nhà!" Cậu ta hổn hển bước vào, cố ý nhắc nhở: "Đều là món Lâm Quất yêu thích, em mua hết! Hứa với em là bản thảo sẽ được giao cho em vào cuối tuần này đấy nhá!"

Trong bếp, cùng với tiếng ồn ào của máy hút bụi, vang lên một câu: "Tôi biết rồi, cảm ơn." 

Người trợ lý tê liệt ngồi phịch xuống ghế sofa, an tâm.

Họa sĩ bỏ nghệ danh của mình, tên thật là Quý Thăng.

Ngày thường, ngoài trợ lý, Quả Quýt Nhỏ thỉnh thoảng sẽ gọi hắn bằng họ tên: "Anh Quý." 

Thường khi gọi họ tên đều là lúc Lâm Quất không vui.

Hôm nay Lâm Quất tâm tình rất tốt, vui vẻ đi vào phòng bếp, ôm cánh tay Quý Thăng, hôn lên mặt người kia "chụt chụt" hai cái.

Họ đã hẹn hò được gần hai năm, có một mối quan hệ ngọt ngào, hầu như không có cãi vã. Cho dù có cãi vã, cậu cũng là một người dễ mềm lòng, có thể hòa giải nhanh chóng.

Lâm Quất quan tâm hỏi: "Có mệt lắm không ạ?"

Quý Thăng rất là trìu mến nói: "Không mệt."

Nói xong, hắn cúi đầu, bất ngờ thơm má Lâm Quất, giống như Quả Quýt Nhỏ đã lén hôn hắn năm đó.

"Anh ơi, không biết tại sao nhưng mà mỗi lần anh hôn em như này, em luôn cảm thấy rất quen thuộc." Lâm Quất không có ký ức hồi làm quả quýt, nhưng cậu vẫn đỏ bừng tai, mỉm cười y hệt ngày trước, "Cảm giác thích thật, hôn em cái nữa đi."

Quá khứ quý giá đó được Quý Thăng lưu giữ một mình trong lòng. 

Ánh mắt Quý Thăng dịu dàng, vô cùng trân quý.

Hắn tiện đà hôn lên môi Lâm Quất, rồi rời bỏ ngay lập tức.

Lâm Quất nhắm mắt, bĩu môi, tỏ vẻ còn muốn.

Quý Thăng dùng chiếc đũa sạch nhẹ nhàng gõ lên trán cậu: "Lấy bát đũa, ăn cơm."  

"Ơ--"

Lâm Quất phồng má, cố ý kéo dài âm cuối, hoàn toàn bày tỏ bộ dáng "Cậy sủng mà kiêu".

Cậu cầm ba đôi đũa lên hôn thật nhanh vào mặt Quý Thăng rồi lao ra khỏi bếp như một cơn gió. 

Quý Thăng sợ cậu ngã: "Quả Quýt Nhỏ!"

Lâm Quất đặc biệt thích Quý Thăng gọi cậu như vậy, như thể biệt danh này đã thuộc về cậu từ lâu.

Lâm Quất quay đầu lại, cười rạng rỡ.

"Biết rồi, anh nhà mình."

Quý Thăng cũng đi theo cười: "Lại đây bưng cơm."

Hai người họ ở bên nhau, không thể tách rời.

Quý Thăng: "Sắp phải thực tập rồi, còn hấp tấp như này."

Lâm Quất: "Anh thích người hấp tấp như em mà."

Quý Thăng: "Ừ, đúng vậy."

Quý Thăng hỏi: "Em đã là sinh viên cuối cấp, khi nào em chuyển đến ở cùng anh? Giường đôi mới ngày mai sẽ đến."

Lâm Quất che mặt, giữa ngón tay lộ ra một con mắt, chớp chớp mắt: "Anh vội thế!" 

Quý Thăng tỏ vẻ đương nhiên: "Việc cần vội."

Người trợ lý đang đợi bữa ăn trên bàn trong cơn gió loạn. Bất lực, cậu ta đứng dậy, đến bên cửa sổ, há miệng uống chút gió Tây Bắc.

.__.

"Ợ."

Bữa ăn này là để chúc mừng Lâm Quất thực tập tại tập đoàn Kiều Thịnh nổi tiếng ở thành phố C. Vì vậy, Lâm Quất đã trưởng thành có thể uống rượu.

Trợ lý cẩn thận suy nghĩ: "Tập đoàn Kiều Thịnh... giám đốc Kiều của họ hẳn là biết thầy Quý nhỉ?" 

Quý Thăng: "Từng là đàn em của tôi, vẫn giữ liên hệ."

Lúc trước, vị giám đốc Kiều đã dành thời gian tham dự hội nghị ra mắt sách của Quý Tăng, được báo đưa tin.

Lâm Quất có ấn tượng, bưng ly rượu "Ừng ực ừng ực" mà uống.

Quý Thăng bảo cậu uống ít lại. 

Trợ lý: "Sớm biết rằng cậu muốn thực tập ở Kiều Thịnh thì nói một tiếng với thấy Quý là được mà?"

Việc gì phải vất vả như vậy, chiến đầu cho đầu người của mình.

Quý Thăng sẽ đau lòng, nếu Lâm Quất muốn đi, hắn nhất định đứt dây thần kinh xấu hổ mà đi "diện kiến" nói chuyện.

Lâm Quất hơi say, đầu lệch về một bên, một tay chống cằm nói: "Bởi vì......" Cậu ngập ngừng một lát, giọng nói mềm mại đáng yêu, "Bởi vì em là Quả Quýt Nhỏ ưu tú nhất bên cạnh anh ấy."

Cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất thích cái biệt danh "Quả Quýt Nhỏ" này.

Lâm Quất nhìn sang Quý Thăng, nhìn thần tượng từng ngoài tầm với nhưng giờ đang nằm trên gối, lẩm bẩm: "Anh ơi, bây giờ em...... xứng đôi với anh thêm một chút rồi đúng không ạ?"

Quý Thăng đau lòng.

Hóa ra Lâm Quất vẫn đang vật lộn với điều này.

Lâm Quất từng nói rằng họa sĩ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, nhưng cậu không phải là Quả Quýt Nhỏ tốt nhất. 

Vì cớ gì? Lâm Quất có hơi tự ti, cũng có một chút mừng thầm.

Cậu trông như thế này, trình độ học vấn đại học cũng tầm thường. Cha mẹ cậu ly hôn khi cậu còn học trung học, đều đã lập gia đình riêng.

Lâm Quất phải lòng một họa sĩ mà cậu chưa từng gặp trong thế giới truyện tranh kỳ quái, đồng thời cũng sẽ một mình tiêu hóa mọi cảm xúc tiêu cực trong mối quan hệ tan vỡ của hiện thực. 

Cậu hai bàn tay trắng, nhưng lại nhận được sự ưu ái chân thành của Quý Thăng. 

Anh họa sĩ này không hề thiếu tiền bạc và danh vọng, anh họa sĩ này luôn ít khi nói cười với người khác, anh họa sĩ này thậm chí còn có thể gọt vỏ trái cây một cách đẹp đẽ vô cùng... 

Anh họa sĩ này, sẽ lo lắng cậu lén lút làm công vất vả để trả tiền học phí, sẽ dùng vô vàn lời ngon tiếng ngọt để an ủi khi cậu bị thương như động vật nhỏ, cũng sẽ bởi vì một câu "Không ngon" của mình mà bí mật khổ luyện trù nghệ.

Lâm Quất cậu, có tài đức gì.

Nhưng Quả Quýt Nhỏ là Quả Quýt Nhỏ không muốn chịu thua, cậu không muốn lùi bước, càng không muốn rúc vào một góc mà góc sướt mướt. Cậu đã chắp tay thề, cậu muốn trở nên ưu tú, biến thành một người có thể tự tin đứng bên họa sĩ. 

Quý Thăng nghe xong, không chút do dự, hắn bình tĩnh dịu dàng: "Với anh mà nói, không có người nào tuyệt hơn em."

Quý Thăng còn nói: "Quả Quýt Nhỏ, em rất giỏi, vẫn luôn rất giỏi."

Lâm Quất cảm động không thôi, dụi mắt, vẫn mỉm cười.

Thiếu niên nhỏ đã trưởng thành.

Không còn là quả quýt nhỏ trên cành hồn nhiên, nói "ăn em ăn em đi", không phải là học sinh căng thẳng mặt đỏ khi cầm album tranh đến buổi ký sách.

Cậu sẽ đi vào đời, cậu sẽ thu hoạch được thành công trong công việc và ngọt ngào của tình yêu. 

Nhưng có lẽ.

Thiếu niên vẫn là thiếu niên, nụ cười ấm áp, cười đến ngọt ngào.

Lâm Quất say, say không hề nhẹ, cậu đứng dậy kính rượu.

Một ly kính cho anh họa sĩ sĩ yêu thích nhất của mình. 

Một ly kính cho anh Vương trợ lý. 

Một ly......

Cậu mạnh dạn bước đến tủ đựng đồ bằng kính trong căn hộ, dừng lại trước một vỏ quýt được che trong tấm kính, đặt ly rượu xuống.

Lâm Quất cao giọng, ly này ——

"Kính anh nhà mất đi mối tình đầu!"

"......"

Quý Thăng như nghẹn họng.

Đã hai năm, vấn đề của vỏ quýt vẫn chưa qua đi.

Hắn ôm trán, vẫn không biết nên nói như thế nào cho Lâm Quất rằng: Vỏ quýt này chính là em mà.

Là em đấy!