Dĩ Tâm Sinh Tình Vị

Dĩ Tâm Sinh Tình Vị full là bộ truyện của Thời Quang Thanh Thiển vừa chính thức hoàn thành tại wed phuongtruongan.vn - nền tảng đọc truyện dịch online miễn phí hàng đầu tại Việt Nam. Hãy ủng hộ phuongtruongan.vn bằng cách bình luận và chia sẻ, giúp chúng tôi có động lực cập nhật nhiều truyện mới hấp dẫn mỗi ngày.

Thông tin truyện

  • Tác giả: Thời Quang Thanh Thiển
  • Thể loại: Đoản Văn , Cổ Đại , Khác
  • Số chương: 4
  • Trạng thái: Full

Giới thiệu nội dung:

[ZHIHU] Dĩ Tâm Sinh Tình Vị

Tác giả: Thời Quang Thanh Thiển

- - - - -

Văn án:

Sau mỗi lần thị tẩm, tên cẩu hoàng đế đều sai thái giám tổng quản đưa cho ta một bát tử tị thang.

Nhưng ta vẫn hoài t hai!

Ngày thái y bắt được hỷ mạch.

Mặt của Thái Hậu tối sầm lại, ta cũng kinh ngạc đến mức mặt cũng biến sắc.

Lẽ nào ta đã uống th uố c giả?

Nhìn cẩu hoàng đế lãnh đạm, ta quỳ gối xuống và cất tiếng:

"Thần thiếp thân thể y ếu đ u ối, có lẽ không thể an toàn sinh long chủng, vậy chúng ta không cần hài tử này nữa."

Nhưng không ngờ, khi lời nói vừa mới rơi xuống, khuôn mặt của cẩu hoàng đế cũng đen kịt tựa mây giông.

Đọc truyện Dĩ Tâm Sinh Tình Vị - Thời Quang Thanh Thiển

Chương 1

1.

Thiên hạ có lời đồn rằng, trong triều đại này của Vệ Quốc, bề ngoài là giang sơn nhà họ Khương, nhưng thực tế thì lại là của nhà họ Tô.

Không phải nghi ngờ, đúng là ta - người mang họ Tô này.

Phụ thân ta là Binh Mã Đại Nguyên Soái, nhiều lần cùng tiên hoàng chinh chiến sa trường, có công lao hộ chủ.

Phủ đệ nhà ta chứa đầy kim bài miễn tử được hoàng thượng ngự ban.

Ta có lý do để hoài nghi rằng tiên hoàng trao kim bài miễn tử thưởng cho phụ thân ta, vì người đã lười nghĩ xem phải thưởng cái gì.

Ta luôn mang bên mình một miễn tử kim bài của phụ thân.

Theo lẽ cho rằng phụ thân ta đã xuất tẫn phong đầu*.

*: ý nói chiến công hiển hách

Đến đời của ta, càng nên cẩn thận hơn.

Từ xưa luôn là cây cao đón gió.

Nhưng ta không thể chịu đựng được các vị ca ca của mình, từng người từng người một, người sau lợi hại hơn người trước.

Đại ca ta là tướng quân, nhị ca là công bộ thượng thư, còn tam ca lại là lễ bộ thượng thư.

Tất cả họ dựa vào chính mình mà thăng tiến, liên tam giáp trạng nguyên, tích lũy từng chút, từng chút một công trạng mà đi lên.

Người đáng tiếc nhất là tứ ca ta, huynh ấy có không tham vọng phải làm quan trong triều, chỉ muốn ra ngoài làm tiểu sinh ý*.

*tiểu sinh ý: thương nhân

Kết quả càng làm càng lớn.

Theo tứ ca nói, ở Vệ Quốc, mỗi một đồng từ trên trời rơi xuống đều phải thuộc về nhà họ Tô của ta.

Ta tưởng ca ca đang khoe khoang vọng tưởng.

Cho đến một năm, nạn đói xảy đến, hoàng thượng ra lệnh cứu trợ thiên tai.

Phụ thân ta sai tứ ca của ta xuất bạc cứu trợ kết quả lại là số bạc mang ra còn nhiều hơn cả hoàng thượng.

Buộc ta… phải tin vào điều đó.

Lại nói về ta, sau khi sinh hạ các vị ca ca, mẫu thân đã đi khắp nơi cầu thần bái phật mong Tô gia có được một khuê nữ.

Phụ mẫu cùng phụ thân và các vị ca ca đối với ta như là nắm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.

Khi ta mới vừa được sinh ra, Tiên hoàng đã ban hai chiếu chỉ, một là phong cho ta làm Công chúa, hai là sắp xếp hôn ước cho ta với Thái tử, để ta trở thành mẫu nghi thiên hạ trong tương lai.

Kết quả, phụ thân ta chỉ chấp nhận chiếu lệnh đầu tiên, có nói gì đi nữa cũng không muốn để ta vào cung, và quyết định sắp xếp chiêu thân cho ta.

Điều này đã khiến Tiên hoàng t ức g¡ận.

Phụ thân ta đã dùng năm tấm kim bài miễn tử mới khiến tiên hoàng dừng lại.

Cuối cùng hôn ước đã bị hủy và ta cứ vậy mà trưởng thành theo tháng năm.

Chỉ là không thể ngờ rằng ta đã phải lòng Tân hoàng đế.

Đó chính là vị Thái tử mà phụ thân ta đã cự tuyệt từ chối, nhưng ta không thể thoát khỏi đoạn tình cảm này.

Ta phải vào cung!

Phụ thân ta không thể từ chối ta, đành hướng Tân hoàng mà thỉnh cầu.

Kết quả tên cẩu hoàng đế này đã nắm chặt hoàng quyền.

Hắn nói chỉ cho ta vị trí phi tần, vị trí Hoàng hậu chỉ dành cho ý trung nhân thật sự của hắn ta.

Mặc dù hiện tại ta cũng không nghe hắn có nhắc đến ý trung nhân nào.

Tuy nhiên, dù có, hắn ta cũng không dám trao vị trí hoàng hậu cho nữ tử đó.

Bởi vì, sức mạnh của Tô gia ta trong triều đình, khiến hắn ta vẫn phải cân nhắc.

Điều này ta biết, phụ thân ta càng biết rõ.

Hắn ta chỉ đang tỏ ra kiêng nể vì ta thích hắn.

Không bàn về gia cảnh, ta cũng có tài nghệ và cả nhan sắc.

Phụ thân nói với ta: "Chỉ những kẻ mu` mới không thích một nữ nhân như ta."

Kết quả, hắn ta thực sự bị mu`.

Đừng hỏi ta biết chuyện này từ đâu, bởi vì ta đã trọng sinh.

Ở kiếp trước, ta phí hoài mười năm thanh xuân và ch*t già trong cung cấm.

Hắn không phải không yêu ta, mà là hắn ta không yêu bất kỳ ai.

Trong cả Vệ Quốc, có rất nhiều giai nhân, nhưng hắn ta không chú ý đến bất kỳ ai, kì lạ nhỉ? Đến khi ta qua đời, vẫn không ai lên được vị trí Hoàng hậu.

Lại nói, trong kiếp trước, ta không có oán hận sâu sắc gì, không hiểu vì sao lại sống lại.

Dù có chút nghi ngờ, nhưng được sống thêm một đời, ta chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn nữa.

2.

Đây đúng là một tin tốt: Ta được trọng sinh một lần nữa, và ta đã có cơ hội thứ hai.

Nhưng tin xấu là: Thời điểm ta trọng sinh chính là ngày đầu tiên ta vào hoàng cung.

Cuối cùng vẫn phải đi theo con đường ch*t già nua trong cung, tái sinh một kiếp cô đơn..

Khi ta tỉnh lại, ta đã ngồi trên hỷ sàng, trên người mặc bộ hỷ phục lớn đỏ rực.

Vân vê ngón tay, ta nghĩ: Không biết......

Trong ngày đại hôn này, ta hối hận về hôn sự của mình sau đó ta chạy về nhà, và dùng miễn tử kim bài do tiên hoàng ban tặng, kết quả chẳng có tác dụng gì......

Mặc dù ta không vào cung với tư cách là một hoàng hậu, nhưng phụ thân và ca ca ta sợ rằng ta sẽ bị ủy khuất, vì vậy tất cả các loại lễ nghi đều được thực hiện theo lễ nghi của hoàng hậu.

Ngoài việc không đội phụng mão bái tạ thiên địa.

Còn lại những thứ khác khá giống.

Ta nhấc khăn trùm đầu lên, đi đến bàn, ngồi xuống và bắt đầu ăn điểm tâm được đặt trên bàn.

Thị nữ hồi môn Tiểu Mai muốn ngăn cản ta khi nhìn thấy ta vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của mình lên.

Ta vẫy tay và bảo những người khác lùi lại, nũng nịu nói:

"Hạo Tiểu Mai, ta biết quy củ, nhưng tiểu thư của ngươi từ sáng thức dậy bắt đầu mặc y phục này cho đến bây giờ, ta vẫn chưa ăn gì cả, ngươi không cảm thấy đ au lòng cho ta sao.”

Tiểu Mai cũng biết hôm nay ta đã mệt mỏi đủ rồi, không đành lòng ngăn cản, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng:

“Nhỡ như hoàng thượng tới nhìn thấy cảnh này… không thích người thì sao?”

"Nếu như hắn thật thích ta, ta có ăn nó hay không, đó không phải vấn đề.”

Điểm tâm đã để lâu, vừa khô vừa cứng.

Sau khi nhìn xung quanh, ta không tìm thấy trà đành rót một ly rư ợ u uống vội.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Tiểu Mai, ta không muốn làm cô ấy sợ thêm nữa.

Ta an ủi: "Đừng lo lắng, hoàng thượng còn phải chiêu đãi các đại thần trong triều, bệ hạ cũng không đến sớm như vậy."

Ta nhớ lần cuối cùng ta đã chờ đợi rất lâu trong điện này với niềm hân hoan trong lòng.

Khi hắn ta lảo đảo đi đến, ta gần như đã ngủ thiếp đi, hắn ta đã đến muộn.

Đêm động phòng hoa chúc không có tân lang, chỉ có hoa và nến.

Ngay khi ta vừa thề thốt vừa an ủi Tiểu Mai.

Kết quả là…cánh cửa…mở ra.

Ta giật mình một lúc, sững sờ khi nhìn người đàn ông trước mặt ta, người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.

Hỷ phục đỏ, tư thái cao ngạo.

Khi còn là thiếu niên, hắn ta với lông mày kiếm sắc sảo và đôi mắt đầy tinh quang, đường nét trên khuôn mặt vô cùng tiêu soái.

Nếu không, sẽ không thể làm ta u mê trong nhiều năm như vậy.

Trong trí nhớ của ta, đây là lần thứ hai hắn ta mặc hỷ phục, từ kiếp trước cho đến kiếp này.

Lần đầu tiên là khi hắn kết hôn với ta ở kiếp trước.

Thật đáng tiếc khi lúc đó, hắn ta đến quá muộn, và ta đang trong tình trạng choáng váng, vì vậy ta không có thời gian để đá nh giá nó nhiều hơn.

Tiểu Mai hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống:

"Hoàng thượng thứ lỗi, nương nương từ sáng đến giờ vì chuyện đại hôn, không ăn uống gì cả, nương nương cơ thể yếu đuối, sợ làm tổn thư ơng phủ tạng, lại phải chịu hậu quả sau này."

Ta?? Phii.. Cơ thể yếu đuối cái quái gì!

Đây chỉ là để lư`a gạt người ngoài.

Phụ thân ta còn sợ rằng ta sẽ bị b/a..t na//t nên khi ta còn nhỏ, người đã dạy ta luyện tập võ nghệ.

Ta không chỉ có sức khỏe tốt mà còn có rất mạnh.

Nói trắng ra, với vóc dáng như vậy của hoàng thượng, ta có thể chiến đấu với năm người giống thế một lúc.

Ngược lại nơi hậu cung u ám, lúc hắn còn trong bụng mẹ, đã bị người ta tính toán, chưa đầy tháng phải sinh non, thân thể so với những đứa trẻ khác đều gầy yếu đi một chút.

Khi ta sáu tuổi, ta đã có thể đe` lên người thái tử lúc ấy mới tám tuổi và hôn vào mặt hắn.

Hắn ta kháng cự hồi lâu, đẩy ta hồi lâu nhưng không nhúc nhích.

Ta hôn hắn cho đến khi hắn khóc, đại ca ta nghe thấy tiếng khóc thì chạy đến để giải cứu thái tử.

3.

Hồi thần trở lại, ta từ từ đặt miếng điểm tâm đang ăn dở trong tay xuống.

Thập phần tiêu chuẩn, thực hiện lễ nghi cung đình.

Hắn không quan tâm.

Hắn đi tới ra hiệu cho Tiểu Mai lui xuống.

Rồi tới đỡ ta lên bằng một tay, sau nhẹ nhàng nói:

"Không cần phải đa lễ, nàng đã no chưa? Nếu nàng vẫn còn chưa no, ta sẽ để ngự trù mang đến một ít từ ngự thiện phòng."

Ta ngồi xuống bên bàn, mỉm cười nói:

"Như vậy thì quá tốt rồi, tạ hoàng thượng, nếu có thể, thiếp muốn ăn thủy tinh mai hoa bao(bánh bao mận pha lê) và lật tử nhu mễ kê (Xôi gà hạt dẻ)."

Trên thực tế, bất cứ ai có một chút thông minh đều biết rằng hoàng thượng chỉ hỏi một câu lịch sự mà thôi.

Những người bình thường đều nên nói: "Thiếp không đói, đã no rồi, cảm tạ bệ hạ ân sủng."

Hoặc một câu có hàm ý đại loại như vậy.

Tất nhiên ta cũng biết.

Chỉ bất quá nếu thật như vậy thì hai người ở chung thật là nhàm chán.

Hơn nữa kiếp trước, không biết đã bao nhiêu năm không nói chuyện với hoàng thượng.

Bây giờ đột nhiên trở lại thời thiếu nữ, thật không biết phải nói gì.

Vả lại, ta thực sự chưa ăn đủ, vì vậy không cần phải làm trái với bản thân, tốt hơn hết là nên nói những gì ta muốn.

Ngày còn nhỏ, ta luôn khác thường, và hắn ta không ngạc nhiên.

Hắn đứng dậy, đi ra cửa, ra lệnh vài câu.

Một lúc sau, một vài cung nữ mang đến cho ta bữa ăn mà ta muốn.

Vì vậy, đêm động phòng hoa chúc của người khác đều là:

“Xuân tiêu trướng noãn, xuân phong nhất độ.”

(chém tí: Hồng diệp tân sinh xuân trướng noãn.

Ngân hà sơ độ dạ hương thâm.

Nghĩa: Lá thắm mới sinh, trướng xuân ấm.

Ngân hà vừa vượt, hương đêm nồng).

Còn đêm động phòng hoa chúc của ta thì lại:

“Thủy tinh mai hoa bao, lật tử nhu mễ kê.”

Ta ăn cho đến khi bị nấc......

Uống vội một ngụm rư ợ u hợp cẩn, sặc đến mặt đỏ lựng cũng không hết được.

Ta khóc mà không có nước mắt a.

Chưa kể ta còn cần phải xinh đẹp tuyệt diễm trước mặt người cũ.

Thực không thể cứ nấc mãi ở đây được.

Cũng may trong cung mọi người đều đã rút lui nên chỉ có một người thấy sự xấu hổ này.

Ta khó chịu đến mức nhìn hắn khẩn cầu.

Hắn cuộn tay hình nấm đấm đưa lên khóe miệng, ho nhẹ, rồi nhếch miệng cười:

"Ta biết, có cách giảm bớt."

Ta liền vội vàng hỏi:

"Hicc...up....... cách gì?......"

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta tiến lại gần ta dùng bàn tay mảnh khảnh, lạnh lẽo của hắn ta vuốt ve má ta.

Ánh sáng trong mắt hắn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của ta.

Hắn hơi cúi đầu, càng ngày càng gần, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người.

Sau đó, một cái chạm chậm rãi, ấm áp đáp xuống môi ta.

Thời khắc ấy ta đóng băng, và ngừng nấc ngay lập tức.

Một nụ cười lướt qua mắt hắn.

Bên tai ta, hắn thì thầm nhẹ nhàng:

"Hôn ta đi nàng sẽ hết nấc"

Tai ta nóng lên.

Tên tróa này!

Thực sự tâm nhãn nhỏ nhen.

Đây là những lời ta đã nói khi ta tám tuổi, để dỗ dành khi chiếm tiện nghi của hắn ta.

Năm đó hắn mười tuổi, càng lớn lên càng hiểu rõ nam nữ hữu biệt, lại càng không thân thiết với ta.

Hắn ta muốn tập kỵ mã và xạ thuật với phụ thân ta, ngày nào hắn cũng đến phủ nhưng lại luôn cố gắng tránh ta.

Ngày hôm đó sau khi hắn ta luyện tập xong, ta mang theo rất nhiều món ăn ngon mà tứ ca của ta mua cho ta từ bên ngoài.

Hắn ta chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì bên ngoài hoàng cung kể từ khi hắn ta được sinh ra, và hắn ta đã vô tình ăn nó.

Thật là xấu hổ, hắn bị nấc liên tục.

Ta đã nói dối hắn ta rằng ta biết cách đi ều trị nấc cụt.

Ta bảo hắn nhắm mắt lại.

Sau đó, ta đã bí mật hôn hắn.

Nhận ra rằng ta đã hôn hắn thêm một lần nữa, hắn ta tứ c g¡ận đến mức chuẩn bị rời đi.

Nhưng ta túm lấy hắn ta và nói, "Nhìn kìa, ngươi không phải đã khỏi rồi sao?"

Trong một thời gian dài, hắn đã hoài nghi, nghĩ rằng nụ hôn thực sự có thể chữa khỏi nấc cụt.

Vì vậy, về chế độ ăn uống, ta cũng bắt đầu rất kiềm chế, chỉ ăn đầy tám phần, để sự việc như vậy không xảy ra lần nữa.

Cho đến khi lớn hơn một chút.

Chỉ sau đó ta mới biết rằng cách điều trị nấc cụt không phải là hôn, mà là sợ hãi.

Không ngờ bây giờ hắn lại nhớ ra.

Thấy ta không nấc nữa.

Hắn đứng thẳng người rời đi.

Có lẽ là do vài ly rư ợ u Hạ Tế vừa rồi hơi mạnh, hoặc có thể bây giờ ta đã quá say, mắt hơi mờ.

Ta vô thức duỗi ra một cánh tay, rồi vòng qua cổ hắn, ta nghiêng người lên một lần nữa.

Tay còn lại, ta kéo đai ngọc quanh eo hắn.

Đã mất công tái sinh lại rồi.

Trong hai kiếp, nếu ngươi không thể chinh phục tên đàn ông này.

Vậy còn tái sinh lại làm gì chứ!

Ta không biết hôm nay là do bầu không khí đặc biệt hay vì điều gì khác.

Hắn cũng không đẩy ta ra.

Mặc ta làm bất cứ điều gì ta muốn.

Tuy nhiên, tay còn lại của ta loay hoay rất lâu cũng không thể cởi được thắt lưng cho hắn.

Thi triển mánh khóe đọc được trong cấm thư, đặt tay lên n gự c hắn ta và nhẹ nhàng vẽ các vòng tròn.

Đôi môi đỏ mọng rời khỏi miệng hắn, đến bên tai hắn, dịu giọng nói:

"Phu quân ~ đừng làm giai nhân đ au lòng ~"

Lời vừa rơi xuống, dường như đã mở ra mạch đập thứ hai của tên cẩu nam nhân này.

Hắn bế ta lên và đặt lên trên giường.

Ta thở dài mãn nguyện.

Cuối cùng......

Đêm động phòng hoa chúc cuối cùng cũng có xuân tiêu trướng noãn, nhất độ xuân phong.

(còn tiếp)

Chương 2

4.

Khi ta mở mắt ra vào buổi sáng, hoàng thượng đã thượng triều.

Làm hoàng thượng chỉ có điều này không tốt, nếu muốn làm ái quốc minh quân cần siêng năng, sẽ không có thời gian nghỉ ngơi của riêng mình.

Bất kể mùa xuân, hạ, thu đông, người phải dậy sớm để lâm triều.

Sau buổi tảo triều trước điện, ngươi còn phải có cuộc tiểu hội hợp với các đại thần nòng cốt của mình.

Kết thúc tiểu hội lại bắt đầu soạn tấu chương.

Nếu bắt được sứ thần nước khác đến gây sự... à không... giao lưu hữu nghị...giao lưu thân thiện......

Hắn ta phải chiêu đãi tất cả đủ loại yến tiệc, và hắn bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.

Ta nằm trên ghế dài uể oải và để Tiểu Mai xoa bóp cho ta.

Đêm qua, ta đắm chìm trong chốc lát, không cảm thấy gì khác, chỉ cảm thấy đ au lưng.

Nhưng khi ta nghĩ về điều ngày hôm qua, khi ta đang trong cơn choáng váng, ta cảm thấy việc được chạm vào các thớ thịt trên bụng hắn khiến ta thực sự hài lòng.

"Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn an."

Đức Phúc tổng quản bước vào với một tiểu cung nữ với một cái khay trong tay.

Trên khay là một bát th u ố c màu đen.

Ta đứng thẳng dậy:

"Đức Phúc công công miễn lễ, hoàng thượng có chỉ thị gì?"

Đức Phúc cung kính cầm bát th u ố c lên:

"Hôm qua nương nương mệt mỏi, hoàng thượng cảm thông cho việc vất vả của nương nương, cho nên đặc biệt nhờ nô tỳ sắc th u ố c bổ này vào sáng sớm và gửi đến tẩm bổ thân thể nương nương."

Có một quy tắc bất thành văn trong hoàng cung khi tiên hoàng còn sống.

Đối với tất cả các phi tần trong cung sau khi được thị tẩm, nếu hoàng thượng không muốn nàng ta mang long chủng, người sẽ cho cô ta một bát tử tị thang vào ngày thứ hai.

Tên cẩu nam nhân kia nghĩ rằng ta không biết về nó? Còn bịa ra một loại th u ố c bổ để lư`a ta?

Ta nhíu mày nhìn Đức Phúc.

Hắn ta trông vẫn bình thường cử chỉ đúng mực cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Ta không có lòng dạ nào để khiến hắn ta khó xử, vì vậy ta bảo Tiểu Mai chuẩn bị mật ong, và ta cầm bát lên và uống hết.

Sau khi Đức Phúc rời đi, ta cũng đứng dậy, duỗi người, để Tiểu Mai đi cùng ta đến vườn ngự uyển hít thở.

Không khí trong Vườn ngự uyển rất trong lành và sảng khoái.

Nếu ta không gặp hai tiểu hoạn quan đang trò chuyện, ta có thể đã có tâm trạng tốt hơn.

Tiểu thái giám số 1:

"Tô quý phi là chủ nhân đầu tiên nhận sủng ái trong hậu cung này, có thể thấy hoàng thượng vẫn còn nhớ mối quan hệ thanh mai trúc mã thời thơ ấu với Tô quý phi từ nhỏ."

Tiểu thái giám số 2:

"Ngươi không hiểu điều này, phải không? Không thể chỉ nhìn bề ngoài, bề ngoài hoàng thượng đang nuông chiều Tô phi nương nương, nhưng chắc chắn không thể vì bất kỳ tư tình nào."

Tiểu thái giám số 1:

"Ngươi nói cái gì?"

Ta ngăn Tiểu Mai cố gắng đi ra ngoài và ngắt lời họ, để những ngôn từ ấy được chọc thẳng đến tai ta.

Tiểu thái giám số 1:

"Đây là một trong số đó, nếu nam nhân thật sự thích một nữ nhân nào đó, hắn ta sẽ muốn cầu hôn nữ tử đó sớm, không thể nào đến tuổi này Tô quý phi mới vào cung."

Tiểu thái giám số 2:

"Điều này là sự thật, ta nghe nói rằng đại công tử của Bắc Định vương đã nhiều lần đến cầu hôn Tô quý phi từ khi còn trẻ."

Tiểu hoạn quan số 1 giả vờ trầm mặc:

"Hơn nữa... sáng sớm hôm nay, hoàng thượng đã phái Phúc công công đến nấu tử tị thang, mang đến cho Tô Phi"

"Còn dặn dò một cách đặc biệt, nhất định phải nhìn quý phi nương nương uống hết."

Tiểu hoạn quan số 2 bị hắn làm cho sững sờ.

Tiểu thái giám số 1:

"Tô gia quyền khuynh triều dã, hoàng thượng cũng sợ, nếu Tô quý phi sinh lại là thái tử, giang sơn này sẽ là mang họ Khương hay là họ Tô đây?"

Tiểu hoạn quan số 2 sợ hãi đến mức vội vàng che miệng:

"Ngươi không thể nói như vậy!"

"Vừa rồi, ta đang tự hỏi liệu có phải tìm cách nương tựa quý phi nương nương, sau này có nên đi theo nương nương hay không."

"Bây giờ nghĩ lại, chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện của quý phi và hoàng thượng, chúng ta chỉ nên tự bảo vệ mình."

Nói xong, hai người vội vàng rời đi.

Tiểu Mai sợ ta khó chịu, cẩn thận mở miệng:

"Nương nương đừng buồn, hoàng thượng có lẽ lo lắng nương nương tuổi còn nhỏ, sợ nương nương sớm có tiểu hoàng tử, lúc sinh nở bị thương, cho nên mới sắp xếp như vậy."

Ta cười nhẹ:

"Tiểu Mai, ngươi thật biết cách an ủi mà. Nhưng sự an ủi đó... không cần thiết.”

Ngay khi ta nói xong, ta cảm thấy hơi buồn nôn.

Đừng hiểu lầm ta, ta không mang t hai.

Chỉ cần nghĩ đến vị đắng của tử tị thang mà ta đã uống vào buổi sáng, ta lại cảm thấy đ au bụng.

Cũng không biết quay lại tìm thái y, bảo bọn họ nghiên cứu một chút thu ố c thang ngọt ngào có được hay không.

Phải nói, ta đã qua hai mươi tám tuổi.

Khi mẫu thân ta khi ở tuổi này, đại ca ta đã biết đi rồi.

Vì vậy, tuổi nhỏ sinh con hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ta.

Ta nghe phụ thân ta nói rằng sinh con không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, và khi mẫu thân ta sinh ra ta, bà gần như băng hu yế t, điều này khiến phụ thân ta sợ hãi.

Vì vậy, có hài tử hay không, ta không quá quan tâm.

Chủ yếu là... thu ố c đắng quá!

Ta không thể loại bỏ vị đắng ngay cả khi ăn mứt trái cây, ta thật không biết tên thái y này kê đơn th u ố c như thế nào!

Nghĩ đến mỗi lần sau khi ngủ với người đàn ông đó, đ au lưng không nói, còn phải uống th uố c đắng như vậy, liền cảm thấy khó chịu!

Nhưng vào ban đêm, hể nhìn vào khuôn mặt đẹp tựa ngọc của hắn ta......

Có vẻ như......

T hu ốc cũng không đắng lắm!

Quả nhiên, nhan khống yếu mệnh nha.

5.

Vừa dọn bữa ăn xong, Hoàng thượng đã đến.

Ta có chút nghi vấn.

Ta luôn cảm thấy sau khi ta trùng sinh, Hoàng thượng đã thay đổi rất nhiều?

Trong kiếp trước, không chỉ nói rằng chúng ta chưa từng gặp nhau trước khi qua đời, mà còn chưa bao giờ có những khoảnh khắc triền miên trên giường.

Cũng có rất ít thời gian để ăn với hắn ta.

Không có lý do nào khác ngoài việc hắn ta quá bận rộn.

Vị trí hoàng thượng không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.

Đó không phải tâng bốc.

Đó là nghĩa đen đấy.

Muốn làm một minh quân cần mẫn, nhất định phải giống như tiên hoàng và tiểu hoàng đế.

Mỗi ngày đều rất bận rộn, đối phó với các đại thần trong triều và hàng tá tấu chương cả ngày.

Để làm một hôn quân, chắc chắn sẽ tương đối thoải máiii hưởng thụ.

Nhưng nếu ngươi thật sự là tên hôn quân vô đạo, chắc chắn ai đó sẽ lật đổ triều đình của ngươi và gi*t ngươi để ngăn ngừa hậu hoạn.

Tiên hoàng so với phụ thân ta nhỏ hơn năm tuổi, người cũng đã giá băng rồi.

Còn cơ thể của phụ thân ta vẫn rất khỏe mạnh.

Hai người như đại ca của ta cộng lại không thể đ á nh bại ông ấy vào lúc này.

Có thể thấy vị trí của hoàng thượng khó khăn như thế nào.

Hoàng thượng khẽ nói:

"Nàng đang suy nghĩ gì thế?"

Ta:

"Hoàng thượng, ta nghe nói vài ngày nữa Thái hậu sẽ lễ Phật trở về."

Hắn ta gắp lấy 1 món và thờ ơ nói:

"Ừm, khoảng mười ngày nữa sẽ đến, Lễ Bộ đã chuẩn bị xong rồi."

Ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm của hắn ta và ngập ngừng nói:

"Ta nghe nói...... Trường An Quận chúa rất xinh đẹp, luôn ở bên cạnh thái hậu, cho nên lần này nàng sẽ cùng thái hậu trở về cung, đúng không?"

Sở dĩ ta hỏi câu này bởi vì quận chúa Trường An này là "kẻ thu` truyền kiếp" của ta.

Tất nhiên, đó chỉ là những gì ta tự nghĩ ra.

Rốt cuộc, cô ấy là người duy nhất có được người đàn ông mà ta không thể có được.

Kiếp trước, Hoàng thượng chỉ sủng ái một nữ nhân, đó chính là vị quận chúa Trường An này.

Nếu như chỉ có vậy, tài không bằng người, ta đành chịu.

Điều khiến ta tứ c g¡ận chính là ả ta khiêu khích ta ở khắp mọi nơi!

Mỗi lần Hoàng thượng ở lại trong cung của nàng, ngày hôm sau nàng sẽ đến hoàng cung của ta khoe khoang.

Hoặc là phái người mời ta đến cung của nàng, xem hôm nay Hoàng thượng đã ban thưởng gì, ngày mai hoàng thượng sẽ ban thưởng gì.

Thật là phiền phức.

Kiếp này, ta thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt phản diện của ả.

Mặc dù với dung mạo đó, thật sự quá đỗi kiều diễm, một phản diện kiều diễm.

Hoàng thượng đặt đũa xuống, theo quan điểm của hắn, hắn đương nhiên không biết vì sao ta lại hỏi Trường An Quận Chúa.

"Theo ta được biết, nàng ta vốn đã ở bên cạnh Thái hậu, khi Thái hậu trở về hoàng cung tự nhiên sẽ cùng trở về."

Ta nhàn nhạt thở dài.

Thực sự...... cô ta đã trở lại.

Trong nháy mắt tâm trạng thật không tốt.

Có lẽ do tâm trạng của ta thay đổi hơi nhanh.

Hoàng thượng nhận thấy điều kì lạ, và nghi ngờ hỏi:

"Tại sao Quý phi đột nhiên hỏi về nàng ấy? Ta nhớ hai người không liên quan gì đến nhau."

Một người được Thái hậu nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, một người chưa từng vào cung, ngoại trừ vài lần yến tiệc, hẳn là không có giao tiếp gì.

Ta chớp chớp mắt nhìn hoàng thượng:

"Nghe nói Trường An quận chúa bây giờ rất xinh đẹp, rất ưa nhìn, Hoàng thượng đã từng nhìn thấy chưa?"

Hoàng thượng lên tiếng:

"Lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng ấy cũng đã là năm năm trước, khi nàng ta thay mẫu hậu đến Ngũ hành sơn thờ Phật."

"Và nàng ấy xinh đẹp như lời đồn?"

Hoàng thượng ngẫm nghĩ một hồi:

"Trẫm không nhớ được."

Ta thở dài, giả vờ thản nhiên nói:

"Nếu nàng ấy cũng vào cung, người sẽ thích nàng ấy hơn ta không?"

Hoàng thượng đặt đũa xuống, cau mày nhìn ta, không tán thành nói:

"Nàng ấy ở với mẫu hậu từ khi còn nhỏ, và ta chỉ coi nàng ta là muội muội, làm sao hai người có thể so sánh được?"

Nghe câu trả lời của hắn ta, ta bĩu môi ghê tởm.

Cẩu nhân không trung thực!!

Muội muội gì chứ?

Đầu tiên là tỷ tỷ, sau đó là muội muội và cuối cùng là tiểu bảo bối?

Nhưng mà ta không nói ra.

Hắn ta cũng đọc được vẻ mặt hoài nghi của ta.

Ôm ta vào lòng, với vẻ mặt nghiêm túc, hắn nói:

"Ta không thích Trường An, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.”

"Nàng không giống nàng ta, vì vậy đừng lo lắng vì điều ấy."

Sau khi nói vậy, hắn ta cắ n nhẹ má ta với một chút cảm giác trư`ng phạt.

"Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, không cần lại dùng ánh mắt đó nhìn trẫm"

Ta quay đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.

Bất quản tin hay không tin.

Trong khi ả vẫn chưa quay lại.

Thì người nam nhân này vẫn là của riêng ta.

Nhất định đắc thụy đắc ngôn, bất lưu di hận.

Ngày thứ hai, lại là một bát th u ốc chát đắng khác.

Trong vài ngày, hắn ta luôn ở trong hoàng cung của ta.

Không thể không nói!

Hắn ta tuấn tú ưu nhã, nhìn mãi không chán.

Vì vậy, ta rất hài lòng.

6.

Vào ngày này, ta đang nằm trên chiếc ghế dài, chợp mắt dưới ánh mặt trời.

Một cái bóng xuất hiện ngay phía trên ta.

Cau mày, bất đắc dĩ mở mắt ra.

Một chiếc hồng y rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt.

"Ngươi thật phiền phức, lúc trở về lại quấy rầy giấc mộng của người ta!"

Ta xoay người và miễn cưỡng ngồi thẳng hơn một chút.

Có lẽ giọng điệu của ta quá quen thuộc, nàng ấy dừng lại một chút, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện ta.

"Cung hỉ nha! Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng có được điều mình mong muốn!"

Từ khi ta đến tuổi cập kê cho đến khi xuất giá, ta luôn theo đuổi thái tử.

Đây không phải là bí mật, Trường An tự nhiên biết rồi.

Thời điểm đó, ta bị nhiều người bí mật chế giễu, nhưng không ai dám lộ ra ngoài.

Ngoại trừ Trường An.

Thấy ta không nói.

Cô ấy chọc vào cánh tay ta.

"Này! Dưa xanh hái xuống không ngọt đâu*!"

*Cái gì ép buộc cũng chẳng tốt.

Ta cười nói:

“Dù ngọt hay không, nhìn thấy quả dưa được khắc dấu ấn của mình khi vặn nó ra, cảm giác thật là dễ chịu.”

Sống lại một kiếp này, thật ra ta không có thù hận gì với Trường An.

Ngẫm lại, thật ra còn là nhờ nàng.

Luôn tìm đến ta, để ta không quá nhàm chán trong kiếp trước, nhất là khi không được yêu thương.

"Ta đến để nhắc nhở ngươi, thái hậu đã trở về cung. Là một phi tần, ngươi nên đến thỉnh an người."

Ta gật đầu, ta hiểu những những điều này.

Thái hậu là một người rất hiền lành trong ký ức của ta.

Đuổi Trường An về, để Tiểu Mai giúp ta dọn dẹp, thật đúng là nên đến thỉnh an Thái hậu.

Vừa bước đến cửa cung, ta đã nghe tiếng quát tháo uy nghiêm vọng ra từ bên trong.

Ta không nghe rõ những gì người nói.

Khi ta bước vào, ta thấy hoàng thượng đang quỳ xuống, và có một tách trà bị vỡ bên cạnh hắn.

Thấy ta đi vào.

Thái hậu từ tốn trở về chỗ ngồi, nhàn nhạt bảo hoàng thượng đứng dậy.

Chiếu theo quy củ, ta vấn an Thái hậu, Thái hậu tặng ta lễ gặp mặt.

Căn dặn một số điều đại khái như:

"Chăm sóc tốt hoàng thượng, sớm ngày khai chi tán diệp cho hoàng thất".

Ta hạ mày xuống và trả lời với một ánh mắt hài lòng.

Trong lòng lại không nhịn được trách móc: Ta chính là muốn khai chi tán diệp, cũng phải bảo cẩu hoàng đế đừng lại cho ta tử tị thang mới được.

Sau khi thỉnh an kết thúc, hoàng thượng đưa ta về tẩm cung.

Trước khi đi, ngài ấy đã hỏi ta:

"Hiểu Hiểu, nàng có nghĩ đến về nhà thăm hỏi nhạc phụ một lúc không?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn ta:

"Ta có thể xuất cung về nhà thăm phụ thân sao?"

Hắn gật đầu.

Ta vội vàng hành lễ, không khỏi vui mừng khôn xiết:

"Tạ ơn ân điển của hoàng thượng."

Hắn đưa tay ra và ôm ta vào lòng, một tay lướt qua tóc ta.

"Hiểu Hiểu......"

Ta ngước mắt lên, nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi lời tiếp theo.

Hắn dừng lại, tựa cằm lên vai ta, ôm ta thật chặt một lúc rồi rời đi.

Hoàng thượng đã không đến tẩm cung của ta đêm đó, ta nghĩ hoàng thượng khá chu đáo.

Biết rằng ta sẽ về nhà, hắn ta đặc biệt dành thời gian để ta dọn dẹp những gì ta đã mang về nhà.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, ngay khi phụ thân ta hoàn thành buổi thượng triều.

Ta đã trở về phủ đệ cùng phụ thân.

Nhìn dáng người vững chãi của phụ thân mình.

Ta nở một nụ cười rạng rỡ, dựa vào cánh tay của phụ thân mà làm nũng.

"Phụ thân người dạo này thế nào rồi?"

Bàn tay to của phụ thân ta vỗ nhẹ lên vai ta.

"Con còn chưa biết thân thể của phụ thân mình à? Như đại ca ca con, ta có thể đ á n h bại hai người một lúc."

Nói xong, tất cả mọi người đều bật cười.

Cuối cùng ta cũng được xuất cung.

Phụ thân và các ca ca ta đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của ta, và họ đã chuẩn bị mọi thứ ta muốn.

Nếu không phải hiện tại ta đã là phi tần của hoàng thượng, tứ ca của ta đã có ý định để cho Quân Thảo Các - gánh hát hàng đầu đến hát cho ta nghe trong vài ngày.

Dù sao Tứ ca cũng có tiền, có tiền đương nhiên là phải hưởng thụ cuộc sống.

Theo quy định của Hoàng cung, phi tần hoàng thất không được phép xuất cung quá năm ngày.

Vào ngày thứ năm.

Tiểu Mai thu dọn đồ đạc từ sớm.

Chờ người trong cung đến đón.

Không biết tại sao, người trong cung đến đón ta hôm nay đến muộn.

Ta vừa định lên xe ngựa.

Phụ thân ta vừa từ triều đình trở về, phẫn nộ dùng một đao ch ặt n át chiếc xe ngựa.

Nói rằng ông ấy sẽ không để ta trở về hoàng cung.

Các ca ca ta cũng đứng về phía phụ thân

Ngăn ta quay lại.

"Phụ thân! Phụ thân xin người nguôi g¡ận trước, xin người hãy nói cho con biết có chuyện gì sao?"

"Tên k hố n! Đúng là tên kh ốn! Tứ c ch*t thật! Hắn làm sao dám?"

Ta nhanh chóng nhờ ca ca giúp đỡ:

"Phụ thân đang tứ c g¡ận ai vậy?"

Đại ca cũng tứ c g¡ận:

"Còn không phải là muội phu tốt của ta sao. Sáng nay, hắn cho biết sẽ lập Trường An quận chúa làm phi, trực tiếp sắc phong ả là người đứng đầu tứ phi."

Nhị ca:

"Ta nghĩ hắn ta tứ c g¡ận và không cho muội vị trí hoàng hậu, nhưng bây giờ có vẻ như hắn ta thực sự có dụng ý khác!"

Tam ca:

"Ta nghi ngờ hắn để muội về thăm phụ thân là giả, nhân cơ hội sủng ái nữ tử đó mới là sự thật!"

Tứ ca sờ sờ mũi:

"Hiểu Hiểu, muội cũng không cần trở về, trong nhà vẫn còn rất nhiều miễn tử kim bài, để hoàng thượng ra lệnh, cũng không phải là không thể rời đi."

Sau khi nghe những lời này, ta im lặng một lúc lâu.

Vẫn là phụ thân ta.

Kể cả thiên tử, người còn dám mắn g như thế này.

Vậy khi hoàng thượng còn là thái tử, theo ông học võ nghệ thì sao?

Chuyện gì đến cũng nên đến.

Trên thực tế, kiếp trước, thời điểm phong hoàng phi cho Trường An cũng là sau khi Thái hậu trở về.

Chỉ là lúc đó ta không về nhà thăm phụ thân.

Ta không biết phụ thân và các ca ca của ta vì thấy ta chịu sự bất công mà hết lòng bảo vệ ta.

Ta lấy thanh đại đao từ tay phụ thân ta.

"Phụ Thân, chúng ta đi thôi, chúng ta đi ngân khố đếm xem, còn lại bao nhiêu miễn tử kim bài, xem có đủ để chúng ta chống lại sắc lệnh một lần hay không."

Phụ thân ta thấy ta không nài nỉ về cung nữa, cũng khá hài lòng, "hừ" một tiếng.

"Bah" tại xe ngựa từ Hoàng cung.

"Ai lại muốn quay về nơi tăm tối đó! Hãy nói với hoàng thượng rằng nữ nhi của ta sẽ không quay trở lại."

7.

Ta giật giật tay áo Phụ Thân:

"Phụ thân, dù chúng ta không sợ bất cứ điều gì, nhưng việc chống lại lệnh vua, không thể để người ngoài biết được! "

Phụ thân nói tiếp:

"Vậy thì chúng ta hãy nói sau lưng chúng."

"Ta đã nói với con từ lâu rồi, nữ tử Tô gia chúng ta hẳn là có khí phách của mình."

"Phụ thân con và huynh đệ con đã lập được nhiều chiến công, là không muốn để nữ nhân Tô gia chịu thiệt thòi khi lấy tên nhóc đó."

"Nếu con muốn hòa li với hoàng thượng, phụ thân ta tự khắc sắp xếp, và cũng có thể tìm cho con một hiền tế tương xứng, thậm chí còn khôi ngô tuấn tú hơn hoàng thượng."

"Con gái, con còn suy nghĩ nữa sao?"

Phụ thân, với thanh âm của phụ thân... nói sau lưng cũng không khác gì nói trước mặt...……

Ta quay trở lại nhà kho và đếm những miễn tử kim bài, và sau khi chắc chắn rằng số lượng đã đủ.

Phụ thân ta tốn nước bọt và thuyết phục ta trong hơn nửa giờ.

Cuối cùng, ta giả vờ chóng mặt, và với sự phối hợp của Tiểu Mai, ta thành công nói lời tạm biệt với phụ thân ta.

Ta trở về phòng.

Sau khi cho người hầu ra ngoài.

Ta lấy ra một cái hộp nhỏ từ phần trong góc của tủ quần áo.

Khi chiếc hộp được mở ra, có một chiếc trâm bằng gỗ hoa lê nằm bên trong.

Ta đưa ngón tay thon dài của mình chạm nhẹ lên từng đường nét của chiếc trâm ấy.

Ta biết tất cả những gì phụ thân nói đều có thể được thực hiện.

Không có lý do nào khác.

Bất kể là tiên hoàng hay tiểu hoàng thượng, bọn họ đều là minh quân chi chủ danh phù kỳ thực.

Không nghi ngờ người có quyền, không kiêng dè người có công.

Họ dám trao quyền lực cho phụ thân ta vì phụ thân ta là người có đủ tín nhiệm trong lòng họ.

Và ông đã có những đóng góp to lớn cho đất nước.

Mặc dù cha rất thương con, nhưng ông ấy vẫn luôn đứng về phía lẽ phải.

Nếu thật là chuyện trong triều, người đều vì dân mà lo nghĩ.

Nói đến hoàng thượng trong cung cấm, người đơn giản chỉ coi hắn là con rể.

Cũng coi người là người đệ tử đến thao luyện kỵ thuật cùng xạ thuật, hoặc là một tiểu nam tử.

Hoàng thượng đương nhiên cũng không muốn tính toán với phụ thân.

Những gì ta thực sự cần suy nghĩ bây giờ có lẽ là ý định thực sự của riêng ta.

Ta có muốn quay trở lại không......

Nếu ta vừa được tái sinh, ta chắc chắn sẽ nói không.

Bởi vì kiếp trước, hoàng cung cô đơn mấy chục năm nên không muốn thử lần thứ hai.

Cùng với thực tế là tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân ta luôn khiến ta g h en tị, mặc dù mẫu thân ta đã qua đời nhiều năm.

Nhưng chưa từng có người nào khác ở bên cạnh phụ thân.

Công bằng mà nói, ta không muốn chia sẻ nam nhân của mình với bất kỳ ai khác.

Như vậy...... Hoàng cung này...... Hay không......

"Rít" và cửa sổ mở ra.

Một bóng người lách mình vào.

Ah......h

Bây giờ làm hoàng đế đều lợi hại như vậy sao?

Không chỉ nhật lý vạn cơ, mà còn mang theo kỹ năng lật cửa sổ?

Đúng vậy, chính là hoàng thượng đã đi vào.

Không đợi ta lên tiếng, hắn ta trực tiếp lên tiếng:

"Hiểu Hiểu, ta không có ý định kết hôn với Trường An!"

"Lập Trường An làm phi tử là ý của thái hậu, ta thực không thích nàng!"

Hắn vội vàng nói.

Sau khi quen biết hắn ta nhiều năm như vậy, hắn ta luôn bình tĩnh, và đây là lần đầu tiên ta thấy hắn ta nôn nóng như vậy.

Ta rót cho hắn ta một ly nước.

"Uống một ngụm rồi nói từ từ."

Hắn nhìn ta hồi lâu, không biết ta có tứ c g¡ận không.

Sau khi uống nước, tiếp tục nói.

"Phụ thân của Trường An cũng là một tướng lĩnh người dẫn dắt cấm vệ binh của hoàng thất, và không may đã ch*t khi đỡ mũi tên độc nhằm vào tiên hoàng. Mẫu thân của Trường An biết chuyện liền tự vẫn theo chồng, chỉ để lại Trường An một mình trên đời."

"Phụ hoàng cảm tạ phụ thân nàng đã cứu mạng, ban cho nàng làm quận chúa, thấy nàng đáng thương nên mới nuôi nấng nàng ở bên cạnh thái hậu."

"Nói đến đây, mặc dù ta là con ruột của thái hậu, nhưng ta không dành nhiều thời gian cho thái hậu như Trường An, thái hậu thật sự thích nàng, cũng không muốn nàng liên hôn."

"Đó là lý do tại sao Thái Hậu nghĩ đến việc để ta đưa nàng ấy vào hậu cung."

"Ta đã từ chối rồi! Mấy hôm nay ta đều đến gặp thái hậu”

"Ta không nghĩ thái hậu đã ra lệnh trực tiếp như thế."

"Xin lỗi Hiểu Hiểu, trước tiên đừng g¡ận ta, cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất."

Sau khi nghe một tràng giải thích của hoàng thượng, trong một thời gian dài ta thực không có cơ hội ngắt lời của người.

Chương 3

8.

Thấy hắn ta nói xong, ta lấy chiếc lê hoa trâm ra.

Nhìn hoàng thượng, hắn giọng nhẹ nói:

"Bệ hạ còn nhớ chiếc trâm này không?"

Hắn cầm lấy chiếc trâm và ngồi xuống tủ quần áo với ta.

Những ngón tay mảnh khảnh nhặt chiếc lược gỗ lên và nhẹ nhàng chải tóc và vấn tóc ta lên.

Cuối cùng, chỉnh lại bằng lê hoa trâm.

Hắn chậm rãi nói:

"Thử tình vi khanh, vi khanh oản thanh ti*."

*Tình này vì nàng mà kết, vì nàng mà vấn tóc xanh.

Ngay khi những lời này xuất hiện, ta đã hiểu tất cả mọi thứ.

Từ kiếp trước, đến kiếp này, ta không phải là mơ tưởng.

Lại nhắc tới đại ca ta, lần đầu tiên đại ca rung động, là khi ca ca gặp đại tẩu.

Đó là vào một đêm trước của Lễ Đoan Ngọ.

Trước một tháng, Đại ca chọn gỗ hoa lê tốt nhất.

Tự tay mình đẽo gọt và khắc lê hoa trâm từng chút một.

Hắn muốn bày tỏ tình cảm với đại tẩu.

Một vị tướng trẻ tuổi, thường chỉ biết luyện binh và luyện binh.

Giờ lại ngồi trong phòng mà chạm khắc cả ngày.

Lúc đó, ta rất g he n tị.

Nhưng sau đó, vị ca ca không đáng tin của ta đã lấy tóc ta mà thử.

Khiến ta mất hàng chục sợi tóc.

Ta đin rồi!

Cầm chiếc trâm hoa lê quý giá do đại ca làm xong.

Ta đi tìm hoàng thượng - người vẫn còn là thái tử vào thời điểm đó.

Yêu cầu hắn ta làm một cái giống như thế cho ta.

Ta cũng muốn có một chiếc trâm trông đẹp hơn của ca ca ta.

Lúc đó, hắn rõ ràng là không vui.

Thế nhưng, ta cũng được làm một chiếc trâm vào ngày Tết Đoan Ngọ.

Ta luôn nghĩ mình quá mạnh mẽ.

Lúc đó, hắn ta ăn và sống dưới mái nhà của ta, vì vậy hắn ta phải làm điều đó một cách bất đắc dĩ.

Ta không ngờ hắn ta lại hạnh phúc vào thời điểm đó.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của ta tốt hơn một chút.

Dựa vào cánh tay của hắn, trong ánh nhìn đầy quan tâm:

"Chàng tự mình ra khỏi cung?"

"Ừm, với Hắc ám vệ quân."

"Phụ Thân ta ngăn chàng vào bằng cổng chính?"

Hắn sờ sờ mũi, có chút xấu hổ:

"Ừm-hừm......”

Bên ngoài có người canh gác, còn trong sân là phụ thân và các vị ca ca của ta.

Phụ Thân đã ra lệnh Đông, Tây, Nam, Bắc đều được canh gác nghiêm ngặt.

Sau khi suy nghĩ một lát, "Tứ ca của ta cho chàng vào."

Hắn vỗ vỗ chóp mũi ta,

"Hiểu Hiểu thông minh."

Ta ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn:

"Phụ thân đang rất tứ c g¡ận, ngày mai ta sẽ nói chuyện với phụ thân, hai ngày nữa ta sẽ trở về hoàng cung."

Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Ta không đến gặp nàng để làm nàng xấu hổ và cãi nhau với nhạc phụ."

"Ta sẽ đi xin lỗi nhạc phụ, ta sẽ lo chuyện trong cung."

"Ta đến đây là để giải thích, ta sợ nàng tứ c g¡ận, sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, sợ nàng bị ủy khuất, cho nên ta phải đến nói sự thật với nàng trước."

"Khi nào chuyện trong cung xử lý xong, ta sẽ đón nàng vào cung, được không?"

"Nếu chuyện trong cung không xử lý tốt, cho dù nhạc phụ đồng ý cho nàng trở về, ta cũng sợ Thái hậu sẽ tứ c g¡ận với Hiểu Hiểu của ta."

Vừa nói, chàng vừa trìu mến vuốt ve mái tóc dài của ta:

"Tiểu công chúa quý giá của phủ tướng quân, bất luận ở nơi nào, cũng không thể tứ c g¡ận."

Sau khi nghe điều này, ta thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng nếu không trở về, cứ để hắn một mình chiế n đ ấu với thái hậu, sẽ không có kết quả tốt.

Hoàng thượng không có vấn đề gì trong việc xử lý các vấn đề của triều dã, nhưng về phía hậu cung, đặc biệt là đối với tâm tư của Thái hậu thì cũng không chắc là có thể giải quyết ổn thỏa.

Cho nên hoàng cung này, ta còn phải trở về.

Ta đưa ánh mắt tròn xoe về phía chàng, chậm rãi nói:

"Tứ ca nói mấy ngày nay sợ ta không thoải mái, cho nên mới sắp xếp cho các ca cơ của Tần Cao phủ đến phủ tướng quân hát cho ta."

Có người nghiến răng:

"Hắn dám!"

Chàng thầm nhíu chặt chân mày.

"Nghe nói đầu bài của Quân Thảo Các như Ngọc công tử, Vô Song Công tử, đều chơi đàn hay... mà dáng vẻ rất tuấn tú... cũng không biết có đúng không!"

"Chàng biết đấy, ta chưa bao giờ có sức đề kháng với những nam nhân tuấn tú, và ta cũng không tự tin vào sự kiên nhẫn của mình, vì vậy chàng có chắc là muốn ta tiếp tục chờ chàng đón ta trong biệt phủ này không?"

Hoàng thượng mặt đen sầm:

"Đừng nói như vậy, trẫm sẽ đưa nàng về cung ngay."

Ta cong khóe môi.

Nhất dạ xuân canh, ngay ngày hôm sau hắn vội vã rời triều đình rồi lại trèo lên cửa sổ phòng ta.

Đợi đến lúc phụ thân về.

Ta đang ở cửa.

Khi phụ thân ta nhìn thấy ta, ông tứ c g¡ận nói:

"Thật là con gái xuất giá như nước đổ đi, con vẫn muốn đi thật sao."

Phía sau phụ thân ta là người đàn ông được hoàng thượng phái đến để đưa ta vào cung.

Ta ôm lấy phụ thân, thì thầm vào tai ông:

"Con thương phụ thân nhất, xin phụ thân đừng tứ c g¡ận, con không đi thì tiểu hoàng thượng của con phải làm sao?"

Phụ Thân khịt mũi và liếc nhìn ta, như thể muốn nói, "Chỉ có con thôi sao?"

Nhưng khi ta ngồi vào kiệu, ta vẫn nghe thấy phụ thân ta lúng túng nói:

"Đừng để bản thân chịu ủy khuất."

9.

Nhẹ nhàng ngồi trên kiệu trở về hoàng cung.

Đi vào hoàng cung một lần nữa.

Trước khi thu xếp xong đồ đạc, có người báo cáo:

"Trường An quận chúa xin cầu kiến."

Tiểu Mai khịt mũi:

"Nương nương, cô ấy hẳn là đến để khoe khoang với người, chúng ta sẽ không gặp cô ấy."

Cảnh tượng trước mắt trùng khớp một cách kỳ lạ với kiếp trước.

Kiếp trước, mỗi lần Trường An đến, Tiểu Mai đều nói như vậy.

Nhưng dần dần, Tiểu Mai quan sát mỗi lần Trường An đến.

Tinh thần của ta tốt hơn một chút.

Từ từ, nha đầu này không ngăn cản nàng ấy đến nữa.

Ta không nhịn được bật cười:

"Ta tự có định liệu, hãy để nàng ấy vào."

Ngay khi Trường An đi vào, nàng ta cho lui tả hữu, nói rằng có chuyện muốn nói với một mình ta.

Ta nhíu mày và yêu cầu những người xung quanh lùi lại và nhìn cô ấy với sự thích thú.

"Thái hậu nương nương đã tuyệt thực hai ngày, hoàng thượng đã ở bên cạnh người hai ngày."

Ta nói chắc nịch: "Bởi vì hoàng thượng không muốn phong ngươi làm phi tần?"

Nàng bĩu môi: "Ta cũng không muốn gả cho hoàng thượng!"

Nàng thở dài: "Thái hậu đương nhiên là một người sáng suốt, không biết tại sao người lại càng ngày càng lầm lẫn, người nhất định phải chống lại hoàng thượng, làm rối tung đến mu` mịt."

"Bởi vì ta là nữ nhân Tô gia."

“Tô gia quyền lực không cần ta nói chắc ngươi cũng biết, hoàng đế không sợ, không có nghĩa thái hậu không sợ, nếu một ngày nào đó ta trở thành hoàng hậu, sinh ra hoàng tử, Tô gia miễn là có ý định, nghiễm nhiên có thể làm cho hoàng tử lên vị trí cao và nắm giữ triều cương. ”

Trường An cau mày, yếu ớt mở miệng:

"Ta giả sử…chính là nếu bây giờ phụ thân các ngươi, cũng chính là Tô tướng quân và bọn họ muốn cầm quyền triều chính, có khả năng không?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:

"Cộng thêm mấy mấy vị ca ca của ta, cơ bản là thừa khả năng.”

"Cho nên, bây giờ tùy vào Tô tướng quân xem có muốn hay không, ngươi có phải là hoàng hậu hay không, có sinh ra hoàng tử hay không cũng không quan trọng!"

Ta buông tay:

"Để cho ngươi biết một bí mật nhỏ, nếu không phải vì ca ca ta không chịu nhận công việc của cha ta, hoàng thượng lại không chịu thả người, thì phụ thân ta đã sớm giải giáp quy điền, cáo lão trở về cố thôn nơi lần đầu tiên gặp mẫu thân ta rồi.”

“Nhưng những điều này, thái hậu không biết.”

Trường An:

"Hiện tại Thái hậu nương nương tuyệt thực, hoàng đế cũng làm theo, cả hai người càng lúc càng cứng đầu, ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, dễ xảy ra vấn đề."

"Ngươi có người mình thích không?"

Trường An:

“Ta khi bắt đầu hiểu chuyện đã đi theo thái hậu, bên cạnh ta không phải là thái giám, thì là một tiểu hòa thượng tụng kinh, ngươi có đoán ta có thích ai không?"

"Nhắc mới nhớ, ta rất ngưỡng mộ ngươi, từ nhỏ biết được người đàn ông mà mình muốn, cũng là ngươi ra tay trước.”

Khuôn mặt của ta đỏ bừng:

"Nếu không, ta sẽ thuyết phục hoàng thượng tuân theo nguyện vọng của thái hậu, chấp nhận ngươi làm thiếp."

"Ta hứa sẽ không để hoàng thượng chạm vào ngươi, nếu sau này ngươi có người trong lòng, ta cũng sẽ tìm cách sắp xếp cho ngươi rời khỏi hoàng cung, ngươi thấy sao?"

Trường An:

"Không phải là không thể, nhưng dù sao cũng sẽ tổn hại đến thanh danh của ta, nếu một ngày nào đó ta thật sự có người trong mộng, ngươi và hoàng thượng sẽ phải cho ta của hồi môn."

Ta cười khúc khích:

"Không thành vấn đề!"

Trước khi Trường An rời đi, nàng ta quay lại nhìn ta và nói:

"Thật kỳ lạ, trước đây ta không liên lạc nhiều với ngươi, nhưng ta luôn thích nói chuyện với ngươi.”

"Ta cũng vậy.”

Có một số điểm trùng lặp, nhưng... ta là người duy nhất nhớ được những sự kiện ở kiếp trước của mình.

10.

Sau khi tiễn Trường An, ta để Tiểu Mai nấu chút cháo trong căn bếp nhỏ.

Lúc mang lên, hoàng thượng cũng đã đến.

Nhìn bóng dáng hơi gầy của chàng, buồn bã mở miệng:

"Đây là cách chàng nghĩ à? Tự dằn vặt bản thân như thế này?"

"Hiện tại, ta không thể không nghe lời thái hậu, cũng không muốn làm cho nàng chịu ủy khuất, cũng không thể lý luận với thái hậu, cho nên ta phải so gan cùng người.”

Ta lấy cháo ra đưa cho chàng:

"Ta đã nghĩ rồi, Trường An có thể làm thiếp, ta đồng ý.”

Chàng vội vàng nói:

"Ta không đồng ý!"

Ta trấn an chàng ấy, đừng lo lắng.

"Ta đồng ý Trường An làm thiếp, miễn là chàng không được phép sủng ái nàng, không được phép vào cung của nàng, cũng không được phép ban thưởng cho nàng!"

Câu cuối cùng được ta cố tình thêm vào, một sự trả thu` nhỏ cho Trường An, vì nàng đã khoe khoang với ta ở kiếp trước.

Tiếp tục mỉm cười và đ e d ọa:

"Nếu không, ta sẽ rời đi và nhờ phụ thân ta giúp ta tìm một người tiêu soái hơn chàng."

Chàng thở dài:

"Nàng không cần phải...... như thế này."

"Ta không cảm thấy bị ủy khuất! Chỉ cần trái tim chàng hướng về ta, ta tự nhiên nguyện ý hiểu cho chàng”.

"Lúc trước phụ thân ta đã nói, thái hậu nương nương vốn là công chúa của Trần quốc.”

“Trần Quốc bị ngoại thích chuyên quyền, triều đình rối ren. Hoàng thái hậu - chị ruột của Trần Hoàng, không thể chịu đựng được việc đệ đệ bị ngoại thích uy híp nên đã đồng ý gả con gái cho nước ta.”

“Có lẽ bà ấy sợ chàng sẽ đi theo con đường của vị hoàng đế Trần quốc ngày xưa.”

“Xét cho cùng, vẫn là tình mẫu tử. Ta và hoàng thái hậu đều cùng yêu chàng, vậy càng không nên đối đầu với nhau.”

Chàng vuốt tóc ta:

"Hiểu Hiểu......"

Ta ngước lên nhìn y,

"Ta ở đây."

Vài ngày sau, Trường An trở thành hoàng phi, hoàng thượng và thái hậu hòa giải.

Thái hậu biết được ta thuyết phục hoàng thượng, bà ấy có chút xấu hổ với ta, chúng ta lại hòa thuận với nhau.

Ba ngày sau khi Trường An được phong làm quý phi, vào dịp Tết Đoan Ngọ, ta đang dùng bữa trong bữa tiệc gia đình thì cảm thấy buồn nôn.

Thái y bắt mạch và nói ta có mang.

Sắc mặt thái hậu tối sầm lại, người muốn lên cơn thịnh nộ nhưng lại có chút kiêng kị, cuối cùng cũng không làm ta khó xử.

Ta cũng bị sốc, ta đã uống th u ốc đều đặn mà!

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ (thực ra là bị chấn kinh) của cẩu hoàng, ta chủ động quỳ xuống, ngập ngừng nói:

"Thần thiếp thân thể yếu đuối, thiếp sợ không thể sinh ra long chủng an toàn, bằng không hài tử này, chúng ta không cần đến nữa."

Ai biết được, ngay khi lời vừa nói ra, sắc mặt hoàng thượng cũng tối sầm lại.

Sau bữa tiệc, ta bị cẩu hoàng đế ấn lên giường.

Chỉ sau đó ta mới biết rằng ta không uống tử tị thang, mà là một loại th u ố c bổ.

Ta nghiêng đầu lại xấu hổ, và rõ ràng rồi......

Không thể tin mấy tin đồn kia được!

Ngày hôm sau, hoàng thượng đã soạn thảo một đạo chiếu chỉ.

Nói rằng ta trong người đang mang long chủng, và hắn muốn sắc phong ta thành hoàng hậu.

Thái hậu phản đối kịch liệt.

Hai mẹ con lại một lần nữa xảy ra ch i ế n tranh lạnh.

Ban đầu, ta định sẽ không can thiệp.

Nhưng có một lần ta đến thỉnh an thái hậu.

Người luôn nói với ta, cả trực tiếp lẫn gián tiếp.

Nói rằng ta nên có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ.

Bây giờ ta đã mang t hai, ta không thể độc chiếm hoàng thượng.

Ta nên khuyên hoàng thượng chấp nhận hậu cung, khi ta mang t hai thì để hoàng thượng đi vào tẩm cung của các phi tần khác, vũ lộ quân triêm.

Hoàng thượng là một đại trượng phu, không phải là vũ thần.

Làm thế nào có thể có bản lĩnh lớn như vậy để làm cho mọi hoàng cung thấm nhuần bởi mưa và sương.

Ta mang dáng vẻ của một thê tử hiểu chuyện, và hạ người cúi đầu hành lễ, nói:

"Thái hậu nói đúng, thần thiếp sẽ khuyên nhủ cho hoàng thượng. Nhưng thần thiếp không thể can thiệp hay định đoạt.”

Hai người chúng ta đang tập Thái Cực Quyền qua lại.

Hoàng thượng vội vàng đến.

Không biết là ai đã gửi thư cho hoàng thượng nói rằng ta đang bị thái hậu làm khó.

Khiến thái hậu vô cùng tứ c g¡ận.

Đã để ta quỳ trong nửa canh giờ.

Cười ch*t khiếp, ta là người yếu đúi đến vậy sao? Hoàng thượng bước vào và liếc nhìn ta để chắc chắn rằng ta không bị thương.

Lạnh lùng nói:

"Mẫu hậu!! Nhi thần biết tâm tư của người, cũng biết người lo lắng cho nhi thần.”

"Tuy nhiên, Tô tướng quân đã cống hiến cả đời để phục vụ đất nước và người dân, và đương nhiên khác với nhóm người thân giá áo túi cơm của Trần quốc.”

"Trẫm đã ở bên Tô tướng quân và phụ hoàng từ khi còn nhỏ, nói đến võ thuật và chiến lược thật không phải mà nói rằng cữu cữu không thể so sánh.”

"Bất kể là chuyện của triều đình hay hậu cung, ta đều tự có định quyết, mong thái hậu nương nương cảm thông cho nhi thần, đừng can dự, hay làm trẫm thấy xấu hổ nữa. Nếu như Hiểu Hiểu và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, nhi thần sẽ không cưới thêm bất kì ai nữa, cũng sẽ không sinh thêm hài tử, trẫm sẽ để người trong gia tộc làm người kế vị tiếp theo.”

Nói xong, hắn ta kéo ta lại và rời đi.

Vào lúc đó, ta đã nghĩ tiểu hoàng thượng của ta thực sự rất soái.

Vào tháng Mười, và ta đã sinh ra một cặp long phượng sau quãng thời gian mang t hai.

Cả thế gian ăn mừng, hoàng thượng lập con trai làm thái tử, con gái được phong làm trưởng công chúa, ta cũng trở thành hoàng hậu.

Phụ thân ta cũng cáo lão như người mong muốn.

Đảm nhận nhiệm vụ nhàn rỗi là dạy dỗ hoàng tử.

Thỉnh thoảng, người yêu cầu ca ca ta chặn hoàng thượng lại, và thực sự là người đã nhìn hoàng thượng như nhìn con rể của mình, càng nhìn, càng trở nên khó chịu.

Và sau đó......

Khi quận chúa Trường An theo hoàng thượng ra ngoài săn bắn, đã vô tình ng ã ng ựa, bất hạnh qua đời.

Tứ công tử của Tô gia kết hôn với một nữ nhân không rõ đến từ đâu.

Hoàng thượng và Hoàng hậu còn đích thân trang điểm và trao của hồi môn cho nữ nhân này.

Hai người cùng nhau kinh thương, du hành khắp thiên hạ, hòa mỹ cả đời.

Trên bức tường hoàng cung, hoàng thượng và ta nhìn vào ánh sáng của hàng ngàn ngôi nhà từ xa.

Ta thở dài:

"Nếu biết sớm hơn, lẽ ra ta đã chấp nhận chiếu chỉ của tiên hoàng, mới có thể gả cho chàng sớm hơn, thật sự rất khó lấy được hoàng đế.”

Hoàng thượng cười nói:

"Ai nói không phải! Lãng phí năm miễn tử kim bài đó một cách vô ích!"

Ta trêu ghẹo:

"Đừng nói ta quên, năm miễn tử kim bài có thể trả lại được không?"

"Được! Mười miếng nữa cũng được!"

Ánh mắt ta và chàng chạm nhau, trong đôi mắt người dâng lên tình sâu ý đậm.

[HOÀN]

Chương 4: Hoàn

NGOẠI TRUYỆN: ĐÔI LỜI CỦA HOÀNG THƯỢNG

Khi mẫu thân ta mang t hai ta, bà được dự đoán sẽ sinh non bởi người thị thiếp yêu thích của phụ hoàng ta đã nhúng tay vào.

Ta đã yếu đúi và bệ nh tậ t kể từ sau khi được sinh ra.

Thái hậu sợ rằng ta sẽ bị hại một lần nữa trong cung.

Người cầu xin ân điển của phụ hoàng, và gửi ta đến phủ đệ của Tô tướng quân với lý do luyện võ.

Theo sau ta là cung nữ cùng xuất giá do thái hậu mang đến hồi đó.

Cũng là ngự y của ta.

Ngự y nhận được mệnh lệnh của thái hậu.

Từ khi còn là một đứa trẻ, ta đã được dạy phải trưởng thành và vững vàng, phải có phong thái của một hoàng tử của một quốc gia.

Suy cho cùng, ta cũng phải trở thành nhất quốc chi chủ trong tương lai.

Ta đã từng thấy nó rất nhàm chán.

Ta rất g he n tị với bốn huynh đệ Tô gia đang lăn lộn trên sân tập lầy lội.

Cuối cùng là cảnh Tô tướng quân và phu nhân đuổi theo đá nh.

Cho đến khi con gái nhỏ của Tô gia chào đời.

Cả bốn người đều mất đi cơ hội ôm cô bé vì sự bất cẩn của mình.

Thật tốt khi thấy rằng mọi người cảm thấy mình trưởng thành và ổn định.

Mặc dù cô gái nhỏ của nhà họ Tô còn nhỏ.

Nhưng có đầy đủ phẩm chất của một tiểu sắc lang.

Ta không biết nàng đã học được những thủ thuật đó từ đâu.

Ngày ngày tìm cách khinh bạc với ta.

Hôm nay, nhân danh lau mồ hôi của ta, nàng sẽ chạm vào mặt ta.

Ngày mai nhân danh cho ta một bữa ăn nhẹ, lại đến và nắm tay ta.

Quá đáng thật mà!

Khi cô ấy sáu tuổi, cô ấy vồ lấy ta và hôn khắp mặt ta.

Ta đã vật lộn trong một thời gian dài và không thể thoát khỏi cô ấy.

Vì vậy, ta đã khóc.

Không phải vì nhút nhát, mà vì xấu hổ.

Cô ấy mới tập võ được một năm, nhưng cô ấy thực sự đã đá nh gục ta sau ba năm học võ.

Làm thế nào ta có thể trọng chấn phu cương trong tương lai? Ta muốn cưới cô ấy, đây là nỗi ám ảnh duy nhất ta có sau khi ta hiểu được những chuyện của đàn ông và phụ nữ.

Ta biết được từ những cung nữ rằng ngay khi cô bé được sinh ra, ta có thể kết hôn với cô ấy, nhưng sư phụ bổng đả uyên ương.

Mỗi lần nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thấy phụ thân ta thật bất tranh khí.

Một sự phản kháng nhỏ từ sư phụ đã khiến ông từ bỏ một cô con dâu tốt như vậy.

Bây giờ ta muốn cưới cô gái nhỏ về nhà.

Không chỉ có một sư phụ kháng cự, mà còn có bốn vị đại cữu ca…

Con đường phu thê uyên ương của ta trong tương lai đang quá đỗi mờ mịt..

Sau khi phụ hoàng băng hà.

Việc đầu tiên ta làm khi lên ngôi là yêu cầu thái hậu xuất cung.

Thảo luận với Tô gia và cầu thân Hiểu Hiểu.

Nhưng không ngờ Thái hậu nương nương lại không đồng ý.

Và vì vậy việc đến đây bế tắc.

Thái hậu không đồng ý cho ta cưới Hiểu Hiểu.

Ta sẽ không thành thân với ai.

Cho dù các đại thần khuyên như thế nào, cho dù thái hậu có lo lắng đến đâu.

Hậu cung của ta vẫn trống rỗng.

Cuối cùng, mẫu thân ta không thể cưỡng lại ta.

Cuối cùng cũng mủi lòng, nhưng sau này ta vẫn không cho phép ta gần gũi Hiểu Hiểu.

Vì lý do này mà ta đã bị Tô lão tướng quân đá nh một trận trước khi họ mủi lòng và đồng ý cho Hiểu Hiểu vào cung làm Hoàng quý phi của ta.

Vì lý do nào đó, ta đã có một giấc mơ kể từ khi ngỏ lời cầu thân Hiểu Hiểu.

Trong giấc mơ, bởi vì ta không nói, không giải thích, cũng không phản kháng, ta chỉ dám nhớ Hiểu Hiểu hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, ta nhìn cô ấy ban đầu trông giống như một mặt trời nhỏ, dần dần trở thành một bông hoa khô héo và già đi trong Hoàng cung.

Hiểu lầm đầu tiên lúc đó là cầu hôn với Hiểu Hiểu, ta bị Tô tướng quân và bốn vị huynh trưởng của nàng đá nh một trận.

Cho nên mấy ngày đó, vì sợ mất mặt, ta chưa từng xuất hiện trước mặt Hiểu Hiểu.

Vết thương vừa khỏi cũng là lúc Thái hậu trở về.

Khi thái hậu trở về đến hoàng cung, bà đã cảnh cáo ta ở khắp mọi nơi.

Không để ta nuông chiều Tô Hiểu Hiểu.

Trời cao chứng giám cho ta.

Đừng nói chỉ ân sủng mình nàng.

Nương tử ta mỹ lệ như vậy.

Ta còn chưa được cùng nàng viên phòng.

Và sau đó.

Thái hậu lại định nhét người vào hậu cung.

Đương nhiên, ta không đồng ý.

Kết quả là, nữ nhân đó đã đến gặp ta và nói rằng nàng sẵn sàng hợp tác với ta trong việc diễn xuất trước mặt mẫu thân ta.

Nàng ấy thực sự không thích ta, và nàng ấy không muốn được ban hôn, vì vậy cũng có thể xem nàng là một công cụ.

Bằng cách này, thái hậu sẽ không làm phiền đến Hiểu Hiểu.

Cô ấy sẽ không phải bước vào bất kỳ vở kịch nào để tranh giành sự sủng ái.

Đó là đôi bên cùng có lợi.

Sau khi ta ban chiếu lập nàng làm Hoàng Quý phi.

Ta đã sợ Hiểu Hiểu hiểu lầm nên vội vàng đến Hoàng cung của nàng.

Nhưng khi nghe thấy nàng nói chuyện phiếm với tiểu cung nữ.

Nói rằng nàng hối hận khi vào cung rồi....

Lúc đó, ta muốn đi vào và giải thích, nhưng Đức Phúc nói rằng Tô tướng quân đã đột nhập vào ngự thư phòng và đe dọa sẽ đưa Hiểu Hiểu trở về.

Ta không còn cách nào khác ngoài việc đi xoa dịu nhạc phụ trước.

Ai có thể nghĩ rằng kể từ đó, Hiểu Hiểu đã tránh mặt ta khắp nơi, thậm chí còn để tiểu cung nữ của cô ấy trông coi, không để ta và Đức Phúc bước vào cửa.

Ta có lý do chính đáng!

Nhưng ta chưa bao giờ nói với cô ấy.

Cô ấy không đi guốc trong bụng ta.

Làm thế nào có thể biết những gì ta nghĩ?

Thật ra, ta cũng sợ, sợ rằng Hiểu Hiểu sẽ nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của ta khi nhìn nàng ấy.

Ta trở nên đầy thất vọng, chỉ dám bí mật chú ý đến nàng ấy.

Ta để Trường An gửi cho cô ấy một số thứ bồi thường dưới danh nghĩa tìm lỗi.

Ấy vậy mà nàng vẫn ch*t trong sầu cảm tại Hoàng cung.

Sau này, sau khi cô ấy ch*t, ta nhận ra mình đã sai lầm như thế nào.

Trong giấc mơ, ta đã cầu xin Đức Phật.

Từng có người nói rằng: "Trước Phật khổ cầu thành tâm, có thể đổi kiếp sau gặp một lần”

Ta không biết đó có phải là sự thật hay không.

Ta tự hỏi liệu Đức Phật có thể nghe thấy lời cầu nguyện của ta không.

Có lẽ ngài đã nghe thấy nó, vì vậy ngài đặt những gì đã xảy ra trong kiếp trước vào giấc mơ của ta.

Giữ cho ta tỉnh táo.

Trong thực tại của ta, ta và nàng sẽ luôn suôn sẻ.

Không khó để biết nhau, hiểu nhau và yêu nhau, nhưng rất khó để ở bên nhau.

Nếu cả hai có thể thành thật với nhau và đến với nhau, sẽ không khó để ở bên nhau.

[HOÀN TOÀN VĂN]