Truyện Tranh Chớ Chọc Con Gái Miêu Cương [FULL]

Chớ Chọc Con Gái Miêu Cương full là bộ truyện của tác giả Đang cập nhật vừa chính thức hoàn thành các chương cuối cùng, được dịch tại web Wattpad.com.vn - Nền tảng đọc truyện online PREE phổ biến nhất nhất tại Việt Nam. Quý bạn đọc giả hãy ủng hộ Wattpad bằng cách đưa ra bình luận và chia sẻ, tạo động lực chúng tôi cập nhật các bộ truyện mới hay mỗi ngày.

Đôi nét về truyện Chớ Chọc Con Gái Miêu Cương full

  • Tác giả: Đang cập nhật
  • Thể loại: Ngôn Tình , Khác
  • Số chương: 5
  • Trạng thái: Full

Tóm tắt nội dung chính: 

Nhưng anh ta đâu có ngờ rằng tôi là con gái dân tộc Miêu Cương, cái gì có thể không biết chứ cổ thuật thì phải thông thạo. Từng lời thề thốt của anh ta đều bị tôi gieo vào trùng cổ, hiện giờ đang ngoe nguẩy trong bụng anh ta kìa. Một khi phản bội lời thề thì cả tính mạng lẫn vận khí của anh ta đều sẽ nằm trong lòng bàn tay tôi. Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như thanh vân đài hay em chỉ có thể thích anh.

Đọc truyện tranh Chớ Chọc Con Gái Miêu Cương full

Đọc truyện tranh Chớ Chọc Con Gái Miêu Cương full  tại bài viết dưới đây:

Chương 1

1

"Tối hôm qua anh ở với ai đấy?" Tôi hỏi Chu Hồng Dân.

"Đâu có ai. Vợ à, em đừng nghĩ lung tung." Chu Hồng Dân đáp qua loa, ánh mắt lại hơi lẩn tránh.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Ba lần."

Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu: "Ba lần cái gì?"

Tôi từ từ nở một nụ cười khát máu: "Đây là lần thứ ba tôi cho anh cơ hội quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi."

"Cô bị điên rồi à?" Chu Hồng Dân giận dữ. "Đừng có ỷ vào đứa con trong bụng mà giở quẻ!"

Anh ta nói rồi sập cửa bỏ đi.

Tôi nhìn cánh cửa rung bần bật, chậm rãi mỉm cười.

Chu Hồng Dân, đây là chính anh không cần mạng đấy nhé.

Không ai dám trêu chọc con gái Miêu Cương, trừ mấy kẻ ngốc không biết sự lợi hại của chúng tôi ra sao.

Tôi kế thừa dòng máu Miêu Cương từ bà ngoại, là người có năng lực mạnh nhất dòng tộc từ trước đến nay.

Sau khi sinh hoạt mười mấy năm ở trại người Miêu, tôi thi đại học rồi đặt chân đến phố thị.

Trong mắt mọi người, tôi là con nhỏ nhà quê cục mịch ít nói chả biết cái gì.

Đúng thật là tôi không hiểu biết nhiều cho lắm, ví dụ như tôi không biết Apple là hãng điện thoại, không biết hàng hiệu như LV Chanel, nói tiếng phổ thông cũng chưa sõi lắm.

Lúc mới lên đại học, tôi cố gắng bắt chước cách ăn mặc và điệu bộ cử chỉ của những bạn nữ khác để có thể hòa nhập với xã hội hiện đại.

Đến năm thứ tư, khi ấy tôi đi làm thực tập sinh ở một công ty nọ, quản lý Chu Hồng Dân vừa gặp tôi đã mê như điếu đổ, bày tỏ muốn cưới tôi làm vợ.

Tôi trông phèn chúa lại không biết phối đồ, chìm nghỉm giữa các em gái hiện đại. Trại người Miêu ở quê tôi không giàu có gì cho cam, tiền sinh hoạt của tôi cũng phải giật gấu vá vai mới đủ sinh tồn trên đất thị thành, khắp người tôi tỏa ra mùi nghèo nàn lạc hậu. Cộng thêm tính lầm lì ít nói, lại còn thường xuyên chui vào ngóc ngách rừng rú tìm nơi yên tĩnh để tu luyện nên tôi lạc quẻ với cộng đồng lắm. Bốn năm nay không ai đoái hoài đến tôi, không ngờ vừa vào công ty đã được chàng trai anh tuấn hào phóng dịu dàng quan tâm như này!

"Miêu Miêu, sự chất phác của em khiến tim anh rung động. Em rất thuần khiết, chẳng như đám con gái ngoài kia." Chu Hồng Dân tặng tôi hoa hồng, chân thành thổ lộ với ánh mắt chứa chan tình cảm.

Anh ta tuấn tú cao lớn, lại là quản lý trong công ty, nghe nói nhà cũng rất giàu có.

"Miêu Miêu, bà được con nhà giàu để mắt đến rồi kìa." Các cô gái vào cùng đợt với tôi ghen tỵ nói.

Tôi hân hoan cho là tình yêu của đời mình rốt cuộc cũng tìm đến.

Người chưa hề có mảnh tình vắt vai là tôi đây bị Chu Hồng Dân dịu dàng dỗ ngon dỗ ngọt đến choáng váng đầu óc, đồng ý làm bạn gái của anh ta và từ đó mở ra cánh cửa dẫn lối đến cuộc tình tinh khôi tuyệt vời.

Trời mưa anh ta sẽ che ô cho tôi, anh ta nắm tay tôi đi trên đường, cuối tuần anh ta mời tôi đi hẹn hò ăn cơm xem phim…

Hết thảy mộng ảo như miêu tả trong phim thần tượng.

Vỏn vẹn một tháng mà tình cảm của tôi với Chu Hồng Dân và Chu Yến đã đi lên như tên lửa.

Chu Yến là em gái ruột của Chu Hồng Dân, trông rất ngọt ngào ngoan ngoãn. Nghe nói cô ta bị bệnh tim bẩm sinh nên mỗi lần Chu Hồng Dân nhắc đến cô ta thì đều xót xa lắm.

Quan hệ của anh em nhà này tốt vô cùng, Chu Yến thường xuyên xuất hiện trong những buổi hẹn hò của tôi và Chu Hồng Dân, ngọt ngào gọi tôi là chị dâu và dẫn chúng tôi đi ăn món ngon.

Tích lũy tháng ngày, tình cảm giữa tôi và cô ta dần dà cũng sâu nặng phải biết.

Tôi gọi điện thoại về, nói cho người nhà biết mình đang yêu Chu Hồng Dân. Gia đình tôi hỏi: "Nhà bọn họ yên tâm để cho nó lấy con á?"

"Là chính anh ấy nhất định ở bên con chứ con đâu chủ động trêu chọc gì." Tôi giải thích. "Anh ấy thích con thật mà."

"Nếu như đôi bên đều thật lòng thì chưa chắc đã không được. Sau này con phải đối xử tử tế với người ta đấy." Bà ngoại dặn.

Tôi gật đầu bảo vâng.

Con gái Miêu Cương không thích lòng vòng, tôi hỏi thẳng Chu Hồng Dân: "Anh yêu em không?"

Chu Hồng Dân nói: "Miêu Miêu, anh yêu em, tuyệt đối không hề nói dối!"

Để chứng minh mình yêu tôi, anh ta đưa tôi về gặp bố mẹ. Kết quả bố mẹ anh ta vừa nhìn thấy tôi đã cho phép Chu Hồng Dân kết hôn với tôi, chỉ riêng Chu Yến hơi cáu giận.

Chu Hồng Dân kéo Chu Yến vào phòng nói chuyện một lát, lúc trở ra cô ta đã chấp nhận sự thật rằng sắp sửa tôi sẽ thành chị dâu cô ta.

Được đàng trai chúc phúc thuận lợi suôn sẻ như vậy làm tôi lâng lâng như đang trong mơ.

Chu Hồng Dân nhanh chóng cầu hôn tôi.

Tôi cảm thấy tiến độ này quá nhanh, anh ta đáng thương nói mấy câu kiểu: ‘Có phải em chỉ định chơi đùa với anh không?’ hòng làm tôi xiêu lòng. Tôi nói: "Cho em một ngày suy nghĩ đã."

Theo phong tục trại người Miêu chúng tôi thì con gái có thể cưới ba chồng. Bình thường đàn ông e ngại con gái Miêu Cương, hiếm khi có ai chủ động cầu hôn, toàn là gái Miêu tự mình chọn đàn ông, chọn trúng ai thì người đó bắt buộc phải cưới.

Lần đầu tiên tôi gặp được người theo đuổi nồng nhiệt như thế cho nên tôi quyết định lấy anh ta làm chồng.

Tôi về phòng bỏ cổ trùng vào một cái hộp nhỏ. Hôm sau tôi gặp anh ta, nói rõ thân phận của mình cho anh ta biết: "Hồng Dân, chúng ta định kết hôn nên em cũng nói thật với anh. Em là con gái Miêu Cương, sau này trừ anh thì em còn phải cưới thêm hai người chồng nữa. Anh có thể chấp nhận không?"

Khóe miệng Chu Hồng Dân giật giật, một hồi lâu sau anh ta mới nói: "Thôi được rồi, ai bảo em là bé iu của anh cơ chứ."

Tôi nói thêm: "Chúng em có quy củ, lấy chồng nhất định phải gieo cổ vào người chồng, khiến chồng thề trước cổ trùng rằng cả đời không phản bội. Anh có chịu không?"

Chu Hồng Dân không hề coi lời tôi là thật, cười hì hì nói: "Đương nhiên là chịu rồi!"

Thế là anh ta lập lời thề trước cái hộp nhỏ của tôi: "Nếu tôi phản bội Miêu Nguyệt thì cả sinh mệnh lẫn vận khí đều thuộc về cô ấy."

"Bé iu, ok. Anh đã thề xong, chúng mình động phòng thôi." Chu Hồng Dân vội vàng nhào tới.

Tôi dịu dàng vuốt mặt anh ta: "Chịu khó chút nha."

Ngón tay tôi gảy nhẹ một cái, cổ trùng trong cái hộp bay vào cơ thể Chu Hồng Dân.

Từ đây có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Tôi sống lâu trăm tuổi thì anh ta cũng sẽ sống lâu trăm tuổi, lại chẳng bệnh tật gì được.

Nhưng nếu anh ta phản bội tôi thì sẽ bị cổ trùng nhấm nuốt từng tí một để nuôi dưỡng trùng mẹ trong cơ thể tôi.

2

Gần như ngày nào anh ta cũng quấn lấy tôi đòi vào nhà nghỉ, tôi ngoan ngoãn thuận theo, hưởng thụ khoái cảm xác thịt.

Tôi đề cập chuyện đi đăng kí kết hôn thì Chu Hồng Dân liếc ngang liếc dọc đánh trống lảng, hành vi trốn tránh của anh ta khiến tôi hơi nghi ngờ.

Mặc dù con gái Miêu Cương chỉ cần hoàn thành nghi thức gieo cổ là đã nên duyên vợ chồng, nhưng tôi đang sống ở xã hội hiện đại, Chu Hồng Dân lại là người thành phố, có thế nào cũng nên nhập gia tùy tục.

"Mẹ anh bảo sinh con xong đã rồi mới kết hôn." Chu Hồng Dân bất đắc dĩ nói.

Tôi nhíu mày: "Nhưng theo như em tìm hiểu thì nếu chưa kết hôn đã sinh con thì việc xin hộ khẩu trong thành phố lớn lằng nhằng lắm... Như này đi, nếu anh không muốn đi đăng kí thì theo em về trại sống. Anh không nỡ bỏ lại bố mẹ và em gái thì chúng ta cũng có thể đón bố mẹ cùng đi..."

Mặt Chu Hồng Dân biến sắc, lắc đầu: "Không, sao nhà anh có thể theo em về quê sống được?"

Tôi nghiêng đầu khó hiểu: "Ý của anh là để mình em mang con về trại á?"

Chu Hồng Dân lập tức bác bỏ: "Không được!"

Tôi lại hỏi: "Vậy đến cùng là anh muốn như thế nào?"

Chu Hồng Dân bực bội vò đầu, đêm đó anh ta gọi điện thoại đến cả tiếng đồng hồ.

Anh ta cố ý đi ra ngoài ban công, còn đóng cửa kính để tránh tôi nhưng tai tôi thính lắm, tôi nghe được một giọng nữ đang khóc truyền ra từ điện thoại. Quen ghê, hình như là Chu Yến? Tôi không khẳng định được.

Ngày hôm sau Chu Hồng Dân cười híp mắt nói với tôi: "Đi, đi đăng kí kết hôn nào."

Cứ thế chúng tôi thành vợ chồng hợp pháp mà chẳng có lễ hỏi hay đồ cưới, không làm tiệc rượu, thậm chí còn không báo tin mừng với hàng xóm và người thân.

Tôi không hiểu tại sao nhưng nghĩ suy cho cùng là Chu Hồng Dân chịu thiệt nên đành tôn trọng quyết định của anh ta một chút.

Sau khi cưới, tôi đến ở biệt thự nhà họ Chu. Ngày nào Chu Hồng Dân cũng nỗ lực tạo em bé nên chẳng mấy mà tôi đã mang thai. Cả nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm.

"Miêu Miêu, chúng ta chọc ối làm xét nghiệm giới tính đi. Nếu là con trai thì giữ lại, là con gái thì phá."

Khi tôi mang thai được hai tháng, Chu Hồng Dân đã nói với tôi như vậy.

Tôi phật ý cực kỳ: "Bất kể là trai hay gái đều phải giữ!"

Tộc Miêu chúng tôi khó đậu thai bé gái bởi vì chỉ có con gái mới có thể kế thừa huyết mạch.

"Đến lúc đó rồi nói sau." Chu Hồng Dân nói.

Anh ta dẫn tôi đến một bệnh viện tư nhân lấy máu rồi gửi sang Hồng Kông kiểm tra giới tính, rất nhanh đã có kết quả gửi về.

Là con trai.

Tôi hơi thất vọng nhưng xốc lại tinh thần nhanh chóng. Tương lai còn dài, kiểu gì tôi cũng sẽ sinh được một cô con gái kế thừa huyết mạch của mình.

Cả nhà Chu Hồng Dân vui mừng hớn hở.

Chu Yến ngả đầu vào bụng tôi nghe động tĩnh một hồi, cười nói: "Chị dâu, đợi khi nào thằng bé chào đời em sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Tôi hơi cảm động: "Cảm ơn em."

Từ ấy người nhà họ Chu chăm sóc tôi cẩn thận từng li từng tí, liên tục cho tôi ăn đồ bổ.

Tôi không thích mấy thứ đó tý nào nhưng vì con nên vẫn yên lặng chịu đựng.

Lúc cái thai được ba tháng, bỗng một ngày tôi cảm nhận được trùng mẹ đang dao động kịch liệt …

Chu Hồng Dân phản bội tôi!

Nói thật, tôi khá ngạc nhiên đấy.

Mấy ngàn năm nay, chưa hề có ông chồng nào dám phản bội con gái Miêu Cương chúng tôi, bởi vì bản chất của cuộc hôn nhân này là quan hệ chủ - tớ với cầu nối là cổ trùng, tính mạng của chồng hoàn toàn nằm trong tay chúng tôi.

Lúc kết hôn tôi đã trình bày hậu quả rất rõ ràng cho Chu Hồng Dân rồi mà anh ta còn dám phản bội tôi ư?

Theo cảm ứng của cổ trùng, tôi bắt một chiếc xe, bảo tài xế cứ thẳng hướng nam mà chạy. Khoảng bốn mươi phút sau, tôi đến một nhà nghỉ tình yêu.

Bước xuống khỏi xe, mùi vị tôi cảm nhận được càng lúc càng nồng nặc.

Tránh mặt lễ tân, tôi lên tầng đến thẳng phòng số 504, giơ tay gõ cửa.

Cửa mở ra, Chu Hồng Dân xuất hiện. Có vẻ như anh ta vừa mới tắm rửa xong nên đang mặc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc ngắn sũng nước.

Thấy tôi, anh ta sững sờ, lắp bắp hỏi: "Miêu Miêu? Sao em lại ở đây?"

Tôi đẩy anh ta ra, đi vào trong.

Chăn mền trên giường lộn xộn, rất giống cảnh tượng sau khi tôi và Chu Hồng Dân mây mưa hồi trước.

Tôi hung dữ trừng Chu Hồng Dân.

"Miêu Miêu, anh..." Anh ta bối rối ra mặt, chân tay luống cuống đứng ở ngưỡng cửa.

Phòng vệ sinh cạnh đó vang lên tiếng nước, tôi đi đến gõ gõ cửa.

Tiếng nước bên trong ngừng lại, ngay sau đó cánh cửa hé mở, một bóng người quen thuộc đi ra.

"Đừng vội mà..." Giọng nữ mập mờ ỡm ờ cất lên.

Cô gái đụng mặt tôi, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, mãi mới khô khốc chào: "... Chị dâu."

Giây phút nhìn thấy cô gái này, tôi không tin được vào mắt mình.

Bởi vì cô ta chính là Chu Yến.

3

Hôm nay tôi đến bắt gian là đã liệu trước sẽ có một con bé ất ơ nào đó rồi nhưng nghĩ nát óc cũng không ngờ nổi con bé này lại là Chu Yến!

Cô ta là em gái ruột của Chu Hồng Dân đấy!

Tôi không dám tin nhìn chằm chằm hai người họ: "Các người đang làm gì?"

Chu Yến hốt hoảng nhìn sang Chu Hồng Dân.

Anh ta lập tức kéo cô ta ra phía sau mình: "Miêu Miêu, trước đó bọn anh uống chút rượu nên thuê phòng nghỉ ngơi thôi mà."

Tôi hỏi vặn lại: "Vậy hai người vừa mới làm gì đó? Ngủ trên cùng một cái giường à?"

Chu Yến tái mặt siết chặt áo choàng tắm.

Chu Hồng Dân: "Sao có thể được? Anh và Chu Yến là anh em ruột mà! Vừa rồi... Vừa rồi bọn anh chơi game."

Mặt Chu Yến thoáng khôi phục màu sắc, cô ta gật đầu nói: "À đúng đúng đúng, chúng em đang chơi game."

Chu Hồng Dân và Chu Yến đúng là có thường xuyên kết nối mạng chơi game cùng nhau, nhưng chơi game có cần cố tình vào nhà nghỉ thuê phòng không?

"Chị dâu chị đừng hung dữ như thế, hai anh em bọn em thân nhau mà, không cần phải ghen bóng ghen gió đến vậy chứ?"

Chu Yến nhìn tôi chằm chằm, tay khoác chặt cánh tay Chu Hồng Dân, dịu dàng nói: "Chị dâu, Hồng Dân là chồng chị nhưng cũng là anh trai của em, nếu bàn về tình cảm thì em với anh trai còn sâu đậm hơn chị đấy."

Có ý gì?

Tôi nhíu mày.

Chu Yến lấy điện thoại di động ra tìm video, đó là video về một cô gái đang khóc lóc kể lể.

Nội dung cơ bản là anh trai cô nàng có bạn gái, cô nàng gửi tin nhắn Wechat nhờ anh trai mang cho ít đồ, kết quả bị bạn gái kia mắng là ‘trà xanh’.

Trong video cô gái vừa khóc vừa nói: "Chẳng lẽ anh trai yêu đương thì em gái không thể giữ liên lạc với anh trai mình luôn hả?"

Dưới phần bình luận, mọi người đều mắng bạn gái của anh trai, còn có người nói: [Nếu em để loại phụ nữ này làm chị dâu mình thì đây chính là lỗi của em.]

Chờ tôi xem hết, Chu Yến lấy lại điện thoại nói: "Chị dâu, hiện tại chị đã hiểu chưa? Chị là bạn gái của anh trai em, em là em gái của anh ấy, chị không được ghen bậy."

Tôi nhíu chặt mày, cứ thấy sai sai nhưng không biết phải phản bác thế nào.

Chu Hồng Dân và Chu Yến là anh em ruột, có thế nào cũng không thể mây mưa với nhau được. Có lẽ thật sự thuê phòng để chơi game ha?

Nhưng mà cổ trùng không biết nói dối, một giờ trước, Chu Hồng Dân chắc chắn đã quan hệ với ai đó!

Chẳng lẽ Chu Yến ở lại phòng để che đậy giúp con nhỏ kia?

Dù thế nào thì Chu Hồng Dân cũng đã phản bội tôi!

Cổ trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi nên điên cuồng giãy dụa, anh ta kêu lên thảm thiết ngồi thụp xuống.

Chu Yến vội vàng đỡ anh ta: "Anh, anh sao thế?"

"Bụng đau quá." Chu Hồng Dân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Đi bệnh viện! Nhanh đi bệnh viện!"

Cuối cùng, Chu Yến gọi xe cứu thương đưa Chu Hồng Dân đến bệnh viện gần nhất.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thờ ơ nhìn theo.

Chương 2

4

Trong bệnh viện, tôi chú ý thấy Chu Hồng Dân và Chu Yến nắm tay nhau thật chặt. Cả hai quan tâm lẫn nhau, Chu Yến trông coi Chu Hồng Dân không rời, Chu Hồng Dân cũng chỉ nói chuyện với cô ta. Tôi trở thành thứ vô hình có cũng được không có cũng chẳng sao.

Cảm giác khó chịu trong lòng tôi lại trỗi dậy.

Thân mật quá rồi!

Từ lúc tôi và Chu Hồng Dân yêu đương, hai người bọn họ vẫn luôn hết sức thân thiết.

Tôi và Chu Hồng Dân đi hẹn hò, Chu Yến hay mè nheo đòi đi theo. Cô ta gia nhập một cái là buổi hẹn hò của hai người liền biến thành ba người.

Đến phố đồ cổ chơi, Chu Hồng Dân và Chu Yến mua hai chiếc vòng tay màu đen giống nhau, còn mua cho tôi là chiếc vòng tay màu đỏ.

Tôi và Chu Hồng Dân đánh lẻ đi du ngoạn thị trấn cổ. Tôi vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì bắt gặp Chu Hồng Dân vào một cửa hàng trang sức mua một cặp hoa tai rất xinh. Tôi cứ nghĩ anh ta định tặng tôi, kết quả đôi hoa tai kia lại xuất hiện trên tai Chu Yến.

Tôi cáu tiết vì sự thân thiết quá mức này.

Chu Hồng Dân giải thích: "Miêu Miêu, Chu Yến là em gái anh. Bọn anh không phải như em nghĩ đâu. Còn nữa, Chu Yến có bạn trai mà."

Hai ngày sau, có một anh chàng lái xe đưa Chu Yến về nhà.

Chu Yến nói với tôi đấy là bạn trai mình.

Vốn tôi đã buông lỏng cảnh giác nhưng hôm nay Chu Hồng Dân và Chu Yến thuê phòng ‘chơi game’, giờ lại quấn quít thế này, tôi đâm ra càng nghi ngờ tợn.

"Chị dâu, chị đi mua cho anh ấy chút nước đi." Trong phòng bệnh, Chu Yến nắm tay Chu Hồng Dân sai bảo tôi.

Tôi ra khỏi phòng bệnh. Đến lúc mua xong trở về, tôi phát hiện cửa phòng bệnh khép, có tiếng nói chuyện ở bên trong.

"Sao hai đứa bất cẩn thế? Nhỡ Miêu Nguyệt phát hiện ra thì phải làm sao?" Giọng mẹ chồng vang lên.

"Yên tâm đi mẹ, Miêu Nguyệt nghĩ con và Chu Yến là anh em ruột nên không nghĩ ngợi gì đâu." Chu Hồng Dân nói.

"Chu Yến, khoảng thời gian này cô về nhà mình trước đi, đừng ở nhà chúng tôi nữa." Giọng mẹ chồng lạnh lùng.

"Mẹ..." Chu Yến cất tiếng.

"Đừng có gọi tôi là mẹ, hiện giờ tôi còn chưa phải mẹ cô." Mẹ chồng gắt. "Tôi đã đồng ý cho cô ở bên con tôi rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để Miêu Nguyệt sinh con xong đã. Chỉ cần đứa bé đến tay tôi thì Hồng Dân sẽ ly hôn với Miêu Nguyệt rồi mấy đứa muốn thế nào cũng được. Nhỡ chuyện không thành... Chu Yến, con dâu của tôi không thể là cô được."

"...Dạ." Chu Yến khẽ nức nở.

Sấm sét giữa trời quang*.

(*靑天霹靂 tả một sự việc xảy ra bất ngờ, đột biến, không bình thường, bắt nguồn từ trong một tích truyện về một vị quan và cũng là nhà thơ lớn của Nam Tống tên Lục Du)

Tôi đứng ở ngoài cửa, không tin được vào tai mình.

Tôi ra sức giữ cái đầu tỉnh táo, lui sang một bên rồi cố ý dẫm mạnh để tiếng bước chân giống như vừa mới đi đến từ cửa thang máy.

Cuộc nói chuyện bên trong dừng bặt.

Tôi đẩy cửa bước vào, mẹ chồng cười rạng rỡ chào đón: "Vất vả cho con rồi Miêu Nguyệt."

Nụ cười của bà ta khách khí nồng ấm nhưng lại khiến lòng tôi phát lạnh.

"Mua chai nước mà thôi, không vất vả." Tôi đưa nước cho Chu Hồng Dân.

Mẹ chồng cười nói: "Miêu Nguyệt, con về nhà trước đi. Nhiệm vụ cao cả của con bây giờ là dưỡng thai cho tử tế rồi sinh cho mẹ một thằng cu mũm mĩm khoẻ khoắn."

Nhiệm vụ là sinh con…

"Vâng." Một cơn lửa giận trào dâng trong lòng, tôi gật gật đầu.

"Á ——!"

Tôi đi ra khỏi phòng bệnh, sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Chu Hồng Dân.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

Kẻ lừa gạt tôi đương nhiên cần phải trả giá đắt chứ nhỉ!

5

Về đến biệt thự nhà họ Chu, tôi lập tức lục tung phòng ngủ. Nhìn thấy đống Lego và CD cổ Chu Hồng Dân sưu tập, tôi lạnh lùng giơ tay đẩy ngã sạch.

Những mô hình lego trưng bày và đĩa CD cổ đổ đầy trên nền nhà, bị tôi dẫm cho vỡ nát. Cộng lại chắc khoảng mười mấy vạn thôi nhưng là bảo bối của Chu Hồng Dân, không biết anh ta xuất viện trở về nhìn thấy có khóc không.

Đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ không chỉ định phá hỏng mấy món đồ chơi quèn này, thế thì dễ dàng cho anh ta quá!

Mục đích của tôi là tìm chứng cứ cơ.

Mô hình Lego vỡ để lộ ra một phong thư, trong đó chứa mấy bức thư tình viết tay.

Có cái là anh viết cho ả, cũng có cái là ả viết cho anh. Cả anh cả ả lần lượt viết hết nỗi lòng từ rung động lần đầu hai người gặp mặt đến từng việc mình làm vì đối phương…

Nội dung thư triền miên dạt dào tình yêu, tôi đọc mà tức đến run người.

Tôi sang thư phòng lấy laptop của Chu Hồng Dân, mở ra thấy yêu cầu nhập mật mã. Do dự một chút, nhớ đến trong thư bọn họ có nhắc đến sinh nhật, tôi thử nhập ngày sinh của Chu Yến.

Thế mà mở được thật!

Ha ha.

Tôi hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh trở lại.

Không am hiểu máy tính lắm nên tôi dứt khoát mang thẳng laptop tới tiệm sửa chữa thiết bị điện tử để người ta lục soát giùm.

Tốn mười ngàn tệ, anh nhân viên giúp tôi khui ra tất tần tật kho trữ ảnh, tài liệu ẩn và lịch sử trò chuyện Wechat của Chu Hồng Dân.

Ảnh chụp là loại hạn chế độ tuổi ấy, nhìn một cái mà mắt tôi muốn mù luôn.

Chu Hồng Dân từng dùng máy tính đăng nhập Wechat nên lịch sử trò chuyện của anh ta và Chu Yến đã đồng bộ sẵn. Bọn họ âu yếm gọi nhau vợ vợ chồng chồng.

Lật xem từng tin nhắn, càng xem tôi càng phẫn nộ.

Nhớ tới cuộc đối thoại trong phòng bệnh, thêm biểu hiện thân mật của Chu Yến và Chu Hồng Dân, tôi đã chắp vá được chân tướng hoàn chỉnh.

Mặc dù Chu Yến cũng mang họ Chu nhưng lại không phải em gái ruột của Chu Hồng Dân mà là người yêu năm năm trời của anh ta!

Chu Yến bẩm sinh có bệnh tim và khuyết tật nhiễm sắc thể nên không thể mang thai sinh con, vì thế bố mẹ Chu Hồng Dân phản đối tình cảm của hai người họ.

Chu Hồng Dân và Chu Yến không nghe, ra sức chống lại phụ huynh. Cuối cùng hai vợ chồng nhà họ Chu đành xuống nước chịu thua, đồng ý rằng chỉ cần nhà họ Chu có được người nối dõi thì Chu Yến lập tức có thể gả vào nhà.

Nếu muốn hoàn thành điều kiện này thì chỉ có một cách —— Chu Hồng Dân tìm người khác sinh con sau đó quay lại kết hôn với Chu Yến.

Thế là, bọn họ chọn trúng tôi.

Hồi tưởng đủ loại tình huống khi gặp được Chu Hồng Dân lúc trước, tôi cáu đến nghiến răng nghiến lợi.

Khó trách Chu Hồng Dân chỉ ‘yêu’ mỗi tôi giữa một đám trẻ trung xinh đẹp thời thượng, bởi vì tôi đến từ nông thôn, không có gia đình hậu thuẫn.

Anh ta đã từng khen tôi ‘chất phác’, trên thực tế là bởi vì tôi ngây thơ đơn thuần dễ bị lừa!

Xem lịch sử trò chuyện mà giật mình, bọn họ mặc sức tưởng tượng các loại lý do ly hôn, chỉ chờ tôi sinh con xong là sẽ tống cổ tôi đi rồi trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người.

Bọn họ mắng tôi là đồ đàn bà ác độc, gái nhà quê, thứ hám làm giàu, dễ dãi lại ngu xuẩn, dụ nhẹ một cái là lên giường liền, xứng đáng bị lừa.

Bọn họ chê bai tôi đủ điều, ra sức gièm pha, còn bảo cứ coi như tôi đã phát hiện ra gì mờ ám thì cũng chẳng làm gì được, bởi vì tôi ham giàu sang nên chỉ cần nhét cho ít tiền là sẽ ngậm miệng.

Tôi cười lạnh.

Đáng đời á? Ha ha, chống mắt lên xem ai đáng đời hơn đi.

Tối đến cả nhà Chu Hồng Dân trở lại biệt thự.

Cổ trùng không thể liên tục vặn vẹo mãi được, nó cũng cần nghỉ ngơi. Cơn đau của Chu Hồng Dân mới dịu đi, trông cũng không tệ lắm.

Anh ta lăn lộn trong bệnh viện suốt một ngày, làm một đống kiểm tra vẫn không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng bị chẩn đoán qua loa là viêm dạ dày cấp tính, truyền chút nước rồi cho về nhà.

Tôi ngồi trong phòng khách chơi điện thoại. Chu Hồng Dân vào phòng ngủ, một lát sau nổi giận đùng đùng chạy ra quát: "Miêu Nguyệt, cô làm vậy là có ý gì?"

Anh ta vọt tới trước mặt, trợn mắt trừng trừng hằm hè như dã thú, giơ tay muốn đánh tôi.

Tôi không hề sợ hãi, thờ ơ nâng mí mắt: "Tôi đang mang trong mình đích tôn duy nhất của nhà họ Chu các người, anh dám đánh tôi không?"

Bàn tay đang sắp sửa giáng xuống mặt tôi của Chu Hồng Dân khựng lại giữa không trung.

"Hồng Dân, con làm cái gì đấy?" Mẹ chồng chạy lại can. "Tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi đi con."

"Chị ta đập bể hết mô hình lego và đĩa CD anh ấy sưu tập bao lâu nay!" Chu Yến vào phòng xem rồi tức giận hét lên.

Mẹ chồng sửng sốt một chút sau đó cạn lời nhìn về phía tôi. Những cái mô hình lego và đĩa CD kia kể cả là bà ta chạm vào xíu thôi cũng sẽ bị Chu Hồng Dân gắt gỏng, thế mà tôi lại làm hỏng hết!

"Hỏng rồi thì thôi, làm gì được tôi nào?" Tôi sờ bụng, cười híp mắt nói. "Định đánh tôi à?"

Chu Hồng Dân siết nắm đấm, trông có vẻ phát điên muốn đánh lắm rồi nhưng lại không thể làm gì được.

"Anh không ra tay vậy thì để tôi." Tôi đứng lên, thừa dịp chưa ai kịp phản ứng, giơ tay tát thẳng mặt Chu Hồng Dân.

Bốp.

Chu Hồng Dân kinh ngạc đến ngây người, những người khác cũng ngơ ra.

6

"Cô đánh tôi?" Chu Hồng Dân ôm má nói với biểu cảm không tin nổi.

"Không tin tôi sẽ đánh anh à?" Tôi nghiêng đầu, giơ tay lại cho một cái tát nữa. Mặt anh ta sưng húp trong nháy mắt.

"Con mẹ nó, mày ——" Chu Hồng Dân nổi trận lôi đình.

Tôi ưỡn bụng: "Nào nào đến đây, đánh tôi nè!"

Bố mẹ chồng vội vàng tiến lên giữ chặt Chu Hồng Dân đang hăng máu, kéo anh ta ra ấn xuống ghế sô pha, khuyên nhủ anh ta không nên đánh trả.

"Chị dâu, sao chị lại có thể đánh chồng thế?" Chu Yến đau lòng sờ mặt Chu Hồng Dân.

Tôi không nói hai lời, đi đến quăng cho cô ta một cái tát. Không nương tay chút nào nên mặt Chu Yến hằn rõ năm vệt ngón tay.

"Yến Yến, em không sao chứ?" Chu Hồng Dân nhảy dựng lên đau lòng kiểm tra mặt cô ta.

Chu Yến rưng rưng nước mắt co rúm trên ghế salon như một đóa hoa trắng trong thuần khiết chịu đủ bão táp mưa sa.

"Miêu Nguyệt, sao cô đánh con tôi?" Mẹ chồng nghiêm nghị hoạnh hoẹ.

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm: "Con trai với con gái bà thuê nhà nghỉ làm loạn ở bên ngoài, không nên đánh ư?"

Sắc mặt mẹ chồng cứng ngắc.

"Con không hề!" Chu Hồng Dân nói. "Con với Chu Yến chỉ chơi game thôi!"

Chu Yến lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, chúng con chỉ chơi game thôi! Chị dâu, chị đừng có đặt điều nói xấu như thế!"

Lúc này rồi mà vẫn còn chết cũng không nhận sai.

"Các người trần truồng chơi game trong nhà nghỉ tình yêu à? Bị tôi bắt tận tay day tận trán còn tưởng chống chế hả?" Tôi nheo mắt, ném đống thư tình tìm được trong mô hình lego lên bàn trà. "Thế cái này là cái gì?"

Mắt mẹ chồng thoáng vẻ hốt hoảng.

Bố chồng mới về nhặt thư tình lên, sa sầm mặt mũi.

Giọng điệu mẹ chồng dịu xuống hẳn: "Miêu Nguyệt à, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi. Con ngồi trước đi đã, tuyệt đối đừng để động thai."

"Đừng diễn nữa." Tôi lạnh lùng nói, "Chu Yến căn bản không phải con gái ruột của các người, các người lại thông đồng với nhau lừa gạt tôi!"

Trên mặt bố mẹ chồng lộ ra vẻ xấu hổ.

Tôi cười lạnh.

Không có hai người này ngầm đồng ý thì Chu Yến có thể tự do ra vào biệt thự được ư? Lúc Chu Yến gọi bọn họ là bố mẹ bọn họ đáp lời nhanh lắm mà!

Rõ ràng chuyện lừa cưới này, bọn họ đã tham dự từ ban đầu!

"Nhân chứng vật chứng đủ cả, chẳng lẽ tôi không nên đòi công bằng cho bản thân hay sao?" Mang thai đúng là dễ mệt, tôi ngồi xuống ghế salon.

"Chu Hồng Dân, cho anh cơ hội cuối cùng quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi. Biết đâu tôi vui lên sẽ tha nhẹ cho."

Chu Hồng Dân cười lạnh một tiếng, không coi ra gì: "Tôi dập đầu nhận tội với cô á, nằm mơ đi. Tôi biết ngay kiểu gì cũng sẽ có một ngày như này mà. Cô đòi tiền thôi chứ gì? Sau này mỗi tháng tôi cho cô hai vạn tiền tiêu vặt, tự mình ở nhà ngoan ngoãn sinh con, đừng quan tâm chuyện của tôi và Chu Yến nữa."

Tôi cạn lời nhìn anh ta chằm chằm, sao anh ta dám thở ra mấy câu khốn nạn thế này?

Chu Hồng Dân nói xong liền đi về phòng ngủ, vênh váo tự đắc không hề cảm thấy mình làm gì sai.

Chu Yến liếc tôi một cái, chẳng nói chẳng rằng theo chân Chu Hồng Dân vào phòng ngủ, sập cửa lại. Như kiểu bọn họ mới là vợ chồng hợp pháp vậy.

Chuyện vỡ lở nên hai người họ thậm chí còn chẳng thèm che giấu gì sất.

Bố mẹ chồng lúng túng nhìn tôi. Bố chồng nói: "Miêu Nguyệt, lần này là lỗi của nhà chúng ta. Con người ấy mà, dù gì cũng nên nhìn về phía trước đúng không? Chuyện đếm nước này rồi, chỉ cần con chịu sinh đứa bé này ra thì chúng ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của con."

"Yêu cầu của tôi á?" Tôi nhíu mày.

"Đúng, chúng ta cho con một trăm vạn coi như đền bù. Con ngoan ngoãn sinh đứa bé ra được không? Sinh xong con muốn ly hôn thì có thể ly hôn luôn, chúng ta sẽ giúp con nuôi thằng nhóc nên người."

"Cho nên, các người từ đầu đều biết chuyện của Chu Hồng Dân và Chu Yến, cũng có ý định lừa con gái nhà người ta sinh con cho phải không?"

Bố mẹ chồng không trả lời nhưng vẻ mặt coi thường kia lại cho thấy rõ bọn họ không có cả sự tôn trọng tối thiểu dành cho tôi.

"Một trăm vạn. Đám nông thôn nhà cô phải tiết kiệm mười đời cũng chưa chắc đã được nhiều tiền như vậy." Mẹ chồng nói. "Cô nghĩ cho kĩ vào."

"Thế cơ?" Tôi chớp chớp mắt "Nếu bà đã cảm thấy người nông thôn phải kiếm mười đời mới được một trăm vạn, vậy thế này đi, tôi mời mười người thân đến biệt thự này ở, các người nuôi bọn họ cả đời, nhé?"

Bố chồng khinh khỉnh đáp: "Nói tới nói lui, tóm lại là muốn tôi tiếp tế họ hàng nghèo hèn nhà cô chứ gì? Được, cô bảo bọn họ đến công ty của tôi, tôi sẽ sắp xếp công việc cho."

Tôi cười cười, gọi điện thoại về trại người Miêu.

Chương 3

7

Hôm sau, mười chàng trai Miêu Cương cao to cường tráng xuất hiện trước cửa biệt thự.

Thấy bọn họ tôi có hơi kinh ngạc. Rõ là tôi bảo gửi mấy đứa lưu manh tới ăn vạ làm phiền cơ mà, sao lại tìm một chục anh cao ráo đô con thế này? Mà lại còn đẹp trai nữa chứ.

"Miêu Nguyệt, bà Tổ nghe nói chuyện của cô nên phái chúng tôi tới cho cô chọn lựa. Mong cô đừng giận." Một người nói. "Cô có thể chọn hai trong số chúng tôi làm chồng."

Tôi: "..."

Bà ngoại ơi là bà ngoại, ý của con không phải như này mà.

Thôi, tới cũng đã tới rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài để bọn họ vào biệt thự ở.

Tôi rồng rắn kéo đuôi dẫn theo một đám người đi vào, cả nhà Chu Hồng Dân và Chu Yến hoảng hồn.

Biết đây đều là ứng cử viên cho vị trí chồng sắp cưới của tôi, Chu Hồng Dân càng ngoác mồm kinh ngạc.

"Nếu anh đã không hầu hạ được tôi thì tôi đổi người khác vậy." Tôi lạnh lùng nói với Chu Hồng Dân. "Không nhất định cứ phải là anh mới được."

Một anh chàng da ngăm đẹp trai bên cạnh lập tức đỡ tôi ngồi xuống ghế salon, còn ân cần bưng trà rót nước.

Chu Hồng Dân và Chu Yến: "..."

Chu Yến cắn môi nói: "Miêu Nguyệt, cô còn chưa ly hôn với Chu Hồng Dân, sao có thể mập mờ với gã đàn ông khác?"

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Ô hoá ra cô cũng biết tôi và Chu Hồng Dân chưa ly hôn à? Vậy sao cô còn chưa cút ra ngoài? Ở đây cô là cái thá gì?"

Mặt Chu Yến tái nhợt.

Chu Hồng Dân vội vàng ôm lấy Chu Yến như thể cô ta là đoá hoa trắng trong bé nhỏ còn tôi là mụ phù thủy độc ác chuẩn bị ngắt hoa: "Miêu Nguyệt, cô đừng quá đáng!"

Tôi nhướn mày: "Chu Hồng Dân, con gái Miêu Cương thù dai lắm đấy. Tôi khuyên anh mau chóng tranh thủ thời gian dập đầu nhận tội với tôi đi, nếu không..."

Chu Hồng Dân lạnh lùng hừ một tiếng, định mắng tôi nhưng bị mười thanh niên đằng sau tôi trợn mắt nhìn nên lại phải nuốt ngược vào bụng.

"Bố chồng đã có lời ngỏ ý sẽ chăm sóc những người thân này nhà con thì xin chớ nuốt lời. Biệt thự này cũng chỉ miễn cưỡng có thể chứa hết bọn tôi thôi nên mời người nhà các người cút ra chỗ khác ở đi." Tôi nói.

Chu Hồng Dân giận tím mặt: "Miêu Nguyệt, cô điên rồi à! Cô là vợ tôi đấy, tự nhiên lôi đâu ra một đống đàn ông, còn đuổi chúng tôi cút đi. Đầu óc cô có vấn đề à!"

Tôi lạnh lùng cười, nói: "Chu Hồng Dân, trước khi kết hôn tôi đã nói rõ với anh rồi. Tôi là con gái tộc Miêu, có thể cưới ba chồng, lúc ấy chính anh cũng đồng ý đấy thôi."

"Tôi tưởng cô chỉ nói đùa!" Anh ta nổi điên.

"Người Miêu Cương chúng tôi xưa nay không nói chơi bao giờ." Tôi thờ ơ đi đến trước mặt anh ta. "Tôi bảo gieo cổ cho anh cũng không phải nói đùa đâu."

Sắc mặt Chu Hồng Dân biến đổi như bảng pha màu.

"Biết vì sao bụng anh đau như vậy không?" Tôi thản nhiên nói. "Là do cổ trùng đang ngọ nguậy đấy."

Nghe đến đây rốt cuộc Chu Hồng Dân cũng lộ ra vẻ sợ hãi: "Tôi... Tôi không tin..."

Khẽ cười, tôi búng tay một cái.

Chu Hồng Dân kêu thảm thiết sụp xuống đất ôm bụng lăn lộn.

"Phiền các người cút ngay cho." Thanh niên tộc Miêu nói bằng thứ tiếng phổ thông sứt sẹo không được chuẩn lắm.

Dưới ánh nhìn chòng chọc của mười chàng trai trẻ, bố mẹ chồng và Chu Yến vội vàng hấp tấp khiêng Chu Hồng Dân đang đau tưởng chết đi bệnh viện.

Chờ bọn họ đi rồi tôi mới xoa vị trí giữa mày, bất đắc dĩ nói với mười thanh niên: "Tôi biết các anh không muốn làm chồng tôi, trở về trại đi."

Mười người nhìn nhau, sau đó một trong số họ bỗng nhiên bước ra, đặt tay lên ngực thực hiện nghi thức trang trọng với tôi: "Miêu Nguyệt, anh tự nguyện!"

"Anh là..." Nhìn khuôn mặt đen nhẻm của anh ấy, tôi nhớ tới cậu nhóc hay chơi cùng mình khi còn bé. "Anh là An Như?"

"Là anh nè." An Như vui mừng gật đầu, mắt sáng rực lên. "Miêu Nguyệt, anh vẫn luôn muốn làm chồng em. Vì sao em không chọn anh?"

"Tôi nhớ hình như anh đi học đại học rồi mà? Đã có tương lai sáng lạn thì sao phải làm chồng tôi?" Tôi hơi giật mình. "Tôi sẽ lấy ba chồng lận, chắc anh cũng không chịu đâu nhỉ?"

An Như đứng thẳng dậy, đi tới gần tôi nói: "Miêu Nguyệt, anh muốn làm chồng em, nhưng anh hi vọng em chỉ cưới một mình anh."

"To gan!" Mấy người khác hốt hoảng, vội vàng trách anh ấy vô lễ, chống đối chế độ xã hội.

Tôi giơ tay ra hiệu bọn họ im lặng, nói với An Như: "Sở dĩ con gái Miêu Cương phải cưới ba chồng là để sinh cho bằng được con gái, di truyền lại huyết mạch. Tôi có thể cưới mình anh nhưng anh nhất định phải cam đoan có thể sinh được con gái. Đây là quy củ của tổ tông từ xưa đến nay, không thể để dòng dõi đoạn tuyệt được."

An Như rơi vào trầm tư.

Đột nhiên mọc ra mười cái đuôi làm tôi đau đầu quá, tôi bảo sáu người đến khách sạn ở tạm chỉ giữ lại bốn người trông vừa mắt nhất ở biệt thự chăm sóc mình.

Lúc đi ngang qua phòng khách, tôi thấy An Như đang nghịch ipad. Chờ anh ấy rời đi, tôi qua xem thế nào thì phát hiện trên lịch sử tìm kiếm toàn là…

#Làm thế nào để sinh con gái?

#Bí quyết ủ ‘bình rượu mơ’ của bố…

#Làm tốt mấy chuyện này kiểu gì cũng đón gái yêu chào đời…

Tôi: "..."

Định làm thật luôn?

Tôi im lặng rời đi.

Đau bụng suốt một đêm, Chu Hồng Dân hình như đã nghĩ thông rồi. Sáng hôm sau anh ta gọi điện thoại nhận lỗi với tôi, ngỏ ý muốn giải quyết tranh chấp trong hòa bình.

Tôi thong thả bình tĩnh ăn hết bữa sáng mà An Như chuẩn bị cho, sửa soạn đủ kiểu rồi mới ung dung đến bệnh viện.

Giải quyết trong hòa bình á?

Mỡ ấy mà húp!

Từ giờ tôi sẽ tính sổ rõ ràng với bọn họ.

8

"Miêu Nguyệt, cô mau giải cổ trùng cho nó đi." Trong bệnh viện, bố mẹ chồng cầu khẩn tôi.

Trải qua một đêm bị giày vò đi giày vò lại mà vẫn không có cách nào xử lý sự đau đớn của Chu Hồng Dân nên bọn họ không thể không tin là tôi đã gieo cổ trùng.

Tôi ngồi trên ghế chẳng nói chẳng rằng.

An Như nói: "Phản bội Miêu Nguyệt mà nghĩ chỉ xin lỗi suông một câu là xong sao? Ít nhất cũng nên có hành động thực tế để đền bù tổn thất đi chứ!"

Bố chồng hỏi: "Miêu Nguyệt, cô muốn được đền bù cái gì?"

Tôi cười cười: "Rất đơn giản thôi, tôi muốn sau khi Chu Hồng Dân chết thì toàn bộ tài sản của anh ta phải do con trai tôi kế thừa. Chu Hồng Dân, lập di chúc đi."

"Lập di chúc?" Mặt mọi người biến sắc.

"Tôi còn chưa chết đâu, lập di chúc cái gì?" Chu Hồng Dân sốt sắng nói.

Tôi nâng mí mắt: "Yên tâm, sắp rồi."

"Miêu Nguyệt, đến cùng cô đã làm gì tôi?" Chu Hồng Dân giãy dụa định nhảy xuống từ trên giường bệnh.

Tôi đi đến cho anh ta một đạp vào bụng, Chu Hồng Dân rú lên thảm thiết ngã xuống đất.

"Miêu Nguyệt, cô lại đánh nó!" Mẹ chồng hô to.

Chu Yến gào lên sợ hãi.

Tôi cười híp mắt lại đạp thêm một cái nữa. "Tôi đánh đấy, các người làm gì được tôi?"

Chu Hồng Dân phát điên bò dậy từ dưới đất rồi bị An Như ở bên cạnh đấm cho ngã về chỗ cũ. Chu Yến định đỡ anh ta, tôi nhẹ nhàng đạp, cô ta vồ ếch liền.

"Tao phải báo cảnh sát!" Mẹ chồng lớn tiếng quát. "Miêu Nguyệt, mày đừng tưởng mày ỷ vào có đứa bé là có thể không kiêng nể gì cả!"

Tôi ưỡn bụng tới gần bà ta: "Báo đi. Tôi là phụ nữ mang thai đấy nhé. Các người lừa tôi kết hôn, tối hôm qua còn suýt đánh tôi. Báo đi xem cảnh sát đứng về phía ai nào?"

Mẹ chồng bị tôi chặn họng hẳn.

Tôi đang giữ chứng cứ bọn họ lừa đảo, nếu báo cảnh thật thì kẻ xui xẻo chưa chắc đã là tôi đâu.

Với cả Chu Hồng Dân bị tôi gieo cổ trùng rồi, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình.

Thấy bà ta bại trận rút lui, tôi lại đi đến trước mặt Chu Hồng Dân lần nữa, nhấc chân dẫm lên trên người anh ta để khiêu khích đôi vợ chồng già đang giận mà không dám nói gì kia: "Giờ tôi lại đánh anh ta đấy, các người nói gì nào?"

Bố mẹ chồng phẫn nộ nhìn chòng chọc nhưng không dám cản nữa.

Ha ha.

Tôi thích dáng vẻ ngứa mắt tôi lắm nhưng lại không đấu lại tôi của bọn họ ghê.

Chu Hồng Dân ré lên như heo bị chọc tiết dưới chân tôi.

Cứ thế, tôi đánh cho mặt Chu Hồng Dân sưng như sỏ lợn ngay trước mẹ anh ta, còn bọn họ không dám hó hé dù chỉ một cái rắm.

Bác sĩ y tá nghe tiếng động nên vào phòng kiểm tra, tôi không hề nao núng nhìn chằm chằm bố mẹ chồng.

Bọn họ nhẫn nhịn rồi cắn răng nói với bác sĩ: "... Không có việc gì."

Trông Chu Hồng Dân thế kia ai cũng biết anh ta vừa bị ăn đòn nhưng bố mẹ anh ta lại khăng khăng một mực phủ nhận.

Bác sĩ và y tá hỏi sang Chu Hồng Dân. Dưới sự điên cuồng nháy mắt ra hiệu của bố mẹ mình, anh ta cũng đành ngậm bồ hòn nói: "Không ai đánh tôi, tự tôi ngã."

Bác sĩ và y tá: "..."

Sau khi bác sĩ và y tá bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh, tôi thản nhiên nói: "Lập di chúc đi, đừng lề mề nữa."

Ăn một trận đòn xong, cuối cùng mấy người họ cũng vào khuôn khổ.

Chu Hồng Dân bị ép lập di chúc, đồng thời mời luật sư đến công chứng.

"Giờ được chưa? Giải độc mau." Chu Hồng Dân ký xong tên, nén giận nói.

Tôi xem di chúc một lượt, khẽ cười:

"Xong quyền lợi cho con trai rồi, hiện tại nên nói đến chuyện bồi thường của riêng tôi."

"Bồi thường của riêng cô?" Mấy người khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nheo mắt: "Để tài sản lại cho con là chuyện đương nhiên, sao có thể tính là đền bù gì được? Kể cả coi như đấy là đền bù thì cũng là cho con chứ tôi đã được cái gì nào."

"Vậy cô muốn cái gì?" Mẹ chồng cau mày hỏi.

Tôi ngồi vắt chân trên ghế: "Đơn giản ý mà, để trả giá cho việc lừa đảo kết hôn, các người cần chuyển nhượng một nửa số cổ phần công ty cho tôi."

"Một nửa số cổ phần công ty? Cô ăn dày vừa phải thôi chứ!" Cha mẹ chồng còn chưa mở miệng thì Chu Yến đã nổi giận trách cứ trước rồi.

Tôi nhíu mày, lấy một xấp ảnh chụp từ trong túi xách ra, tiện tay vung lên không trung.

Đám ảnh chụp rơi xuống mặt đất, bọn họ xoay người nhặt lên, nhìn rõ thì tái mặt.

"Không được phép xem!"

Thấy bố chồng cũng vươn tay định nhặt ảnh lên, Chu Yến vội vàng xông đến xô ông ta một cái, mạnh đến mức ông già sáu chục tuổi đầu lảo đảo hai bước đụng vào vách tường phía sau.

Ông ta xanh cả mặt nhưng Chu Yến không để ý đến mà chỉ lo hốt hoảng nhặt ảnh chụp trên mặt đất.

Bố chồng trợn mắt nhìn cô ta, cuối cùng lại phải nén giận vì Chu Yến đâu có phát hiện ra.

"Khỏi nhặt. Bản gốc vẫn còn trong tay tôi, tôi muốn in ra bao nhiêu chẳng được." Tôi lạnh lùng nhìn Chu Yến nói.

Đó là đống ảnh nóng của Chu Yến và Chu Hồng Dân, siêu cấp hạn chế độ tuổi.

"Chu Yến, cô cũng phải bồi thường." Tôi thờ ơ nói.

Chương 4

9

"Cô muốn sao?" Chu Yến nhặt lên tấm ảnh cuối cùng, oán hận nhìn tôi chằm chằm.

"Đầu tiên là quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, thừa nhận mình là thứ đê tiện." Tôi giơ một ngón tay.

Tác phong làm việc của dân tộc thiểu số không giống người Hán, sách lược sinh tồn của dòng tộc chúng tôi không phải là rộng lượng tha thứ* mà là noi theo tiêu chuẩn của đàn sói: giữ chữ tín, đối xử chân thành với mọi người nhưng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với kẻ địch, đã làm là phải làm đến cùng để kẻ địch không dám tiếp tục mạo phạm.

(*宰相肚里能撑船: nghĩa đen: Tấm lòng của tể tướng rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong, nghĩa bóng miêu tả người rộng lượng)

Chu Yến run rẩy cả người, nhìn sang Chu Hồng Dân với ánh mắt van lơn.

Tôi lạnh lùng nói: "Quỳ xuống! Nếu không đừng trách tôi ném hết đống hình này xuống dưới lầu."

Chu Hồng Dân thấy ảnh chụp cũng tái mét mặt, sốt ruột nhỏm dậy từ giường bệnh: "Miêu Nguyệt, cô làm vậy là phạm pháp đó! Đám nông thôn các cô có biết quyền riêng tư là gì không? Còn nữa, lan truyền loại ảnh này là phạm tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, phải ngồi tù đấy!"

Nhìn anh ta nhăn nhó, tôi cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt bụng: "Ngồi tù á? Phụ nữ mang thai mà phải ngồi tù ư?"

Chu Hồng Dân và Chu Yến sững sờ.

Tôi chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh Chu Hồng Dân nói: "Kể cả hôm nay tôi có cho anh đi chầu tổ tiên thì một là do các người lừa tôi trước; hai là tôi đang mang thai, lại là dân tộc thiểu số, vậy nên không thể nào ngồi tù được. Hiểu chưa?"

Chu Hồng Dân bối rối hẳn, trong mắt anh ta toát ra vẻ sợ hãi.

Người nhà họ Chu cũng không dám ho he nửa lời.

Chắc giờ bọn họ hối hận vì dây vào tôi lắm. Cứ nghĩ tôi chỉ là một em gái nhà quê không quyền không thế, kết quả tôi lại là dân tộc thiểu số xuất thân từ dòng tộc có quyền năng và thế lực hùng hậu.

Tôi xoay người lại đạp cho Chu Yến một cái: "Bảo cô quỳ xuống!"

Chu Yến ăn đánh đến bật khóc nhưng không ai bênh nên cô ta tủi thân quỳ trên mặt đất, bụm mặt lí nhí: "Xin lỗi, tôi..."

"Cô cái gì cơ?"

Cô ta sụt sùi: "Tôi... tôi là thứ đê tiện..."

"Phải nhớ chính miệng mình đã nói gì đấy nhé." Tôi thỏa mãn gật đầu. "Cô đã quỳ xuống tự thừa nhận mình là đồ đê tiện, xét thấy có chút lòng ăn năn hối cải. Cô bồi thường cho tôi ba mươi triệu thì tôi sẽ trả ảnh lại cho, sau này cũng sẽ không tung hình ảnh của cô linh tinh. Con gái Miêu Cương chúng tôi coi trọng chữ tín nhất, nói được làm được."

"Ba mươi triệu?" Chu Yến bụm mặt ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt không dám tin.

"Số tiền ấy mua đứt đám ảnh này và tất cả ảnh riêng tư khác của hai người." Tôi nói. "Thế nào, tôi nhân từ lắm đúng không?"

Chu Yến lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Hồng Dân: "Anh Hồng Dân..."

"Cô một vừa hai phải thôi!" Bố mẹ chồng không ngồi yên được nữa, giận dữ buông lời mắng mỏ.

"Là các người khăng khăng bảo tôi hám làm giàu ham hư vinh, đến đây vì tiền mà." Tôi cười nhạt. "Cho nên hôm nay tôi để các người chống mắt lên mà xem cái gì mới là hám tiền chân chính! Một nửa cổ phần công ty, các người ký hay không đây?"

Người nhà họ Chu và Chu Yến nhìn tôi, ánh mắt chỉ toàn phẫn nộ và sợ hãi.

Trong tay tôi nắm mạng của Chu Hồng Dân, cháu độc đinh nhà họ Chu, và cả chứng cứ bọn họ lừa đảo kết hôn.

Bọn họ không thể làm gì khác.

Cuối cùng, sau một trận bàn bạc kỹ càng, bọn họ tiêu ba mươi triệu mua đứt ảnh chụp trong tay tôi và ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Chờ mọi chuyện xong xuôi hết tôi mới khiến cổ trùng ngưng động đậy, sau đó rời đi cùng với An Như.

Ra khỏi bệnh viện, tôi lạnh lùng cười.

Chu Hồng Dân, Chu Yến, chúng ta chưa thanh toán xong đâu! Tôi liên hệ với bạn trai Chu Yến, hẹn anh ta gặp mặt.

Trong quán cà phê, tôi đưa một xấp giấy cho anh ta, đó là bản photo lịch sử trò chuyện của Chu Hồng Dân và Chu Yến.

"Bạn gái Chu Yến của anh và chồng tôi là một đôi." Tôi kể hết chuyện nhà họ Chu cấu kết với Chu Yến lừa tôi kết hôn cho anh bạn trai này nghe.

Điều kiện của anh ta không tệ, lúc đầu còn không tin tôi lắm, đến khi xem xong lịch sử trò chuyện mới ý thức được mình bị lừa.

"Chu Yến chắc hẳn không nói với anh là cô ta bẩm sinh đã có bệnh tim và khuyết tật nhiễm sắc thể, không cách nào mang thai đâu nhỉ." Tôi nói. "Hồi trước bốn người chúng ta hẹn hò thực tế là hai người họ lấy anh với tôi ra làm lá chắn để dương đông kích tây*."

(*nguyên gốc là Ám độ Trần Thương: chọn một con đường hay một cách thức tấn công mà không quân địch ngờ tới)

Trước đây sau khi Chu Yến tuyên bố có bạn trai, chúng tôi hẹn hò đôi mấy lần.

Hai người kia chơi vui vẻ vô cùng, tôi và bạn trai Chu Yến yên lặng theo sau. Vốn không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ chân tướng rõ ràng, bạn trai Chu Yến giận đến xanh mặt.

"Tôi sẽ không tha cho bọn họ!" Anh ta cầm xấp giấy vội vàng rời đi.

10

Hai ngày sau có tin bạn trai Chu Yến đến công ty của cô ta làm ầm, tung lịch sử trò chuyện lên trên mạng, còn đến cửa chung cư dán tờ rơi.

Chu Yến nổi như cồn ở cả chỗ làm lẫn nơi ở.

Bạn trai Chu Yến nhiều lần xin tôi ảnh nóng của đôi mèo mả gà đồng kia nhưng tôi đã cầm ba mươi triệu nên hết lòng tuân thủ lời hứa, không đưa cho anh ta tấm nào.

Anh ta quay ngược ra ngày nào cũng đến làm loạn ở căn hộ của Chu Yến, còn tiết lộ thông tin cá nhân của cô ta, kể cả chuyện Chu Yến có bệnh bẩm sinh.

Giờ tất cả mọi người đều biết sức khỏe Chu Yến chẳng ra sao, không thể mang thai lại còn quan hệ hỗn loạn, lừa gạt kết hôn.

Chu Yến bị anh ta làm cho muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.

Trong khi Chu Yến rơi vào ồn ào dư luận gà bay chó chạy thì bên nhà họ Chu lại rất im ắng, nhưng sau khi tôi yêu cầu nhận cổ phần thì cả nhà Chu Hồng Dân bắt đầu chơi trò mất tích.

Nhờ An Như tra xét tôi mới biết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tự ký riêng mà cổ đông cũ chưa công bố với hội đồng quản trị thì cũng chỉ là một mớ giấy lộn, không hề có hiệu lực.

Trước kia tôi xem phim thấy nhiều cảnh ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cứ nghĩ cần ký tên là xong, ai dè... Giờ nhà bọn họ chơi trò mất tích nên tôi có cầm hợp đồng cũng vô dụng.

Khó trách lúc ấy bố chồng đồng ý ký dễ dàng như vậy, hóa ra là đợi tôi ở chỗ này.

An Như ảo não: "Anh không hiểu chuyện này lắm, khiến em bị bọn họ lừa rồi."

Tôi an ủi: "Không sao, tránh được hòa thượng nhưng chạy sao được miếu."

Người nhà họ Chu không thể trốn tránh cả đời. Còn nữa trong cơ thể Chu Hồng Dân có cổ trùng tôi gieo, anh ta càng hận tôi thì cổ trùng càng động đậy mạnh, tôi không tin anh ta có thể nhịn quá dăm bữa nửa tháng.

Xem ai chịu không nổi trước đi.

Tôi cho rằng bọn họ sẽ giãy giụa một khoảng thời gian rồi đầu hàng, ai ngờ bọn họ thế mà còn ác hơn tôi tưởng tượng.

Ngày nọ tôi ra ngoài mua đồ, chỉ có mình An Như đi theo. Đến chỗ khuất người, bỗng mấy gã đô con lao ra vây lấy chúng tôi.

Hai đấm khó địch bốn tay, tôi và An Như bị bọn họ trói gô lại, đưa đến nhà hoang ở ngoại thành.

Bịt mắt bị tháo ra, tôi nhìn thấy sắc mặt u ám của đám người nhà họ Chu.

"Mày mau giải cổ trùng cho Hồng Dân, không thì tao giết mày!" Bố chồng đi đến trước mặt tôi, lạnh giọng ra lệnh.

Tôi nhíu mày.

"Mấy ngày nay bọn tao đã dò la ra rồi. Trúng cổ trùng mà giết được trùng mẹ thì cũng có thể giải được." Bố chồng không hổ là chủ tịch công ty, tìm ra biện pháp giải quyết rất nhanh. Ông ta sắc bén nói: "Tao khuyên mày biết điều một chút đi."

Ông ta nói không sai, muốn giải cổ trùng chỉ có hai cách. Một là chính tôi giải, hai là giết tôi, trùng mẹ chết thì trùng con đương nhiên cũng đi đời nhà ma.

"Bố, giết cô ta đi!" Chu Yến không biết chạy đến từ chỗ nào, vội vàng nói: "Không giết con đê tiện này nhỡ về sau cô ta lại gieo cổ trùng thì phải làm sao? Chúng ta đâu thể đề phòng cô ta cả đời."

Trong mắt thoáng qua vẻ chần chừ, mẹ chồng can: "Nhưng cô ta mang trong mình cháu độc đinh của nhà họ Chu chúng ta."

Chu Yến nói: "Mẹ, mẹ dám giữ lại con của ả đàn bà này ư? Cô ta là người Miêu Cương, con cô ta liệu có nghe lời chúng ta không? Chi bằng giết chết cả cô ta lẫn cái giống nghiệt chướng trong bụng, sau này chúng ta lại tìm người khác đẻ thay!"

Những lời này khiến người nhà họ Chu dao động lắm.

"Chu Yến nói đúng." Bố chồng gật đầu. "Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc."

Chu Yến thở phào, quay đầu cố ý trưng ra nụ cười tàn nhẫn lại đắc ý với tôi.

"Thật không? Các người xác định có thể giết tôi á?" Tôi cười híp mắt nói. "Các người cứ nhằm vào tôi không thôi, có biết tình hình Chu Hồng Dân sao rồi không? Có lẽ anh ta đã chết rồi. Nếu anh ta chết, tôi cũng chết, thế thì đời này các người đừng mong có cháu."

Mặt bố mẹ chồng biến sắc, cuống quít gọi điện thoại đến bệnh viện xác nhận tình trạng của Chu Hồng Dân.

Một lát sau, xác nhận Chu Hồng Dân chưa chết, mấy người họ mới thở phào.

Tôi có lòng tốt nhắc nhở: "Tôi có thể để anh ta chết bất cứ lúc nào, chỉ cần một suy nghĩ của tôi là cái mạng của anh ta đứt liền. Mà giọt máu duy nhất còn sót lại của nhà các người còn đang trong bụng tôi nè. Các người đúng là có thể giết tôi, nhưng tôi cũng có thể mang theo Chu Hồng Dân và cháu trai các người xuống suối vàng. Muốn đánh cược không? Xem Chu Hồng Dân chết trước hay là tôi chết trước?"

Bố mẹ chồng sa sầm mặt mũi, sợ ném chuột vỡ bình.

Tôi tác động trùng mẹ.

"Bố mẹ, đau quá! Con đau quá!" Tiếng kêu thảm thiết của Chu Hồng Dân truyền ra từ trong điện thoại.

Tôi cười tủm tỉm: "Thấy chưa, tôi có thể để Chu Hồng Dân chết bất cứ lúc nào."

Mặt bố mẹ chồng biến sắc.

Tôi cười lạnh, nếu tôi cho Chu Hồng Dân chết trước thì bọn họ sẽ không thể giết tôi, bởi vì đứa trẻ trong bụng tôi là huyết mạch duy nhất của nhà bọn họ. Nếu Chu Hồng Dân chết, bọn họ chắc chắn sẽ quay ra bảo vệ tôi, tôi sẽ càng an toàn hơn.

"Đột nhiên tôi phát hiện là Chu Hồng Dân chết thì tôi càng có lợi hơn đó nha, vậy thì để anh ta đi chết..."

"Đừng!" Bố mẹ chồng cũng nghĩ đến hướng này, cuống quít tiến lên cởi trói cho tôi. "Miêu Nguyệt, bố mẹ nhất thời hồ đồ mới làm ra loại chuyện này, con đừng để tâm nhé."

Việc quan hệ đến sinh mạng của con trai và dòng dõi sau này của nhà họ Chu, bọn họ không dám cược bừa.

Tôi chậm rãi cười.

Ván này, tôi toàn thắng.

Chương 5

11

Mẹ chồng nói: "Miêu Nguyệt, người ta chủ ý bắt cóc con hôm nay là Chu Yến, không phải chúng ta đâu!"

Bà ta phất tay, mấy gã lính đánh thuê bắt lấy Chu Yến đang kinh ngạc, kéo tới trước mặt tôi: "Con dâu, cô ta mới là kẻ cầm đầu mọi chuyện. Trước mẹ đã không thích nó, không muốn cho nó vào cửa rồi, cuối cùng lại đẻ ra nhiều chuyện như vậy... Tất cả là tại lúc trước mẹ quá mềm lòng! Hiện tại mẹ giao nó cho con tùy ý xử lý."

Tình hình chuyển biến đột ngột, Chu Yến ngơ hẳn. Cô ta giãy giụa trên mặt đất: "Tại sao Các người có thể đối xử với tôi như vậy?"

"Im ngay, lỗi của cô cả! Ý tưởng mượn bụng người khác để sinh con cũng là cô nêu ra! Nếu không phải tại cô thì Hồng Dân nhà tôi muốn cưới kiểu phụ nữ nào chẳng được? Đường đường chính chính sinh đứa cháu trai tốt biết bao, cần gì phải làm chuyện phạm pháp." Mẹ chồng nổi giận mắng.

Mặt Chu Yến tái nhợt.

"Đánh đi!"

Thấy tôi vẫn hững hờ, mẹ chồng ra lệnh.

Đám lính đánh thuê quất cho Chu Yến mấy cái tát, cái nào cái đấy giòn giã êm tai.

Chu Yến nghĩ mãi vẫn chưa thông vì sao cuối cùng người bị thương lại chính là mình, vừa ăn đòn vừa khóc như mưa.

An Như giận, giơ nắm đấm lên đi đến bên cạnh cô ta, Chu Yến hô lên với ánh mắt sợ hãi: "Tôi có bệnh tim, các người không được đánh tôi!"

Sau đó cô ta nằm sải lai ra giả vờ ngất.

"..." Tôi cười nhạt. "Bố, mẹ, tôi không có quyền xử lý người ta, chuyện này đành giao cho bố mẹ ha."

Bố mẹ chồng vội vàng nhận lời.

Chu Yến bị bọn họ khiêng đi.

Tôi và An Như đi từ ngoại thành về, chúng tôi không báo cảnh sát.

Bởi vì làm thế khả năng sẽ khiến bọn họ chó cùng rứt giậu, tôi chưa chắc đã lấy được thứ mình muốn. Sao tôi có thể tha cho bọn họ dễ dàng thế được? Để xoa dịu tôi, bố chồng hứa hẹn rằng từ giờ về sau chỉ nhận tôi là con dâu, tôi sinh con xong thì nó chính là người thừa kế nhà họ Chu.

Ông ta triệu tập họp cổ đông đàng hoàng tuyên bố chuyển nhượng cổ phần cho tôi, thậm chí còn chuyển thêm một ngàn vạn làm khoản đền bù.

Xong xuôi, Chu Hồng Dân sống dở chết dở được đưa về nhà.

Nhìn số dư tài khoản, tôi rủ lòng từ bi kêu cổ trùng dừng ngọ nguậy.

"Chu Hồng Dân, có phải anh rất hận tôi không?" Tôi hỏi anh ta.

"Sao thế được?" Chu Hồng Dân miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường, quỳ gối trước mặt tôi dập đầu nhận lỗi: "Vợ ơi, trước kia là anh sai. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vợ, sau này chúng ta sống tử tế bên nhau nhé!"

Giọng điệu của anh ta vô cùng khiêm tốn, cũng rất vô liêm sỉ.

Lời xin lỗi muộn màng thì tôi đây không thèm!

Tôi mỉm cười: "Chu Hồng Dân, chống tai lên mà nghe cách giải cổ trùng triệt để này."

Anh ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi đầy trông đợi.

Tôi cười nói: "Cơn đau cổ trùng mang lại xuất phát từ oán hận của anh đối với tôi. Chỉ cần anh không hận tôi thì cổ trùng sẽ không bị kích thích. Dù tôi ra lệnh cho cổ trùng trong cơ thể anh nhúc nhích liên tục thì cùng lắm cũng chỉ như giun đũa thôi, nhịn một chút là hết đau ngay."

"Nhưng nếu anh hận tôi tận xương thì cổ trùng sẽ cực kỳ nóng nảy, bò loạn khắp cơ thể anh, đương nhiên sẽ đau nhức kịch liệt."

Chu Hồng Dân miễn cưỡng cười, nói: "Vợ, sao anh lại có thể hận em được?"

"Tốt nhất anh nên thế." Tôi rảo bước rời đi, không nhìn anh ta cái nào.

Anh ta yêu hay hận thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu.

Không lâu sau trại người Miêu gửi tin đến triệu tập đám thanh niên trở về, bọn họ không thể không rời đi.

Trước khi đi, giữa sảnh chờ tàu điện cao tốc, An Như đỏ hồng mắt hỏi tôi: "Miêu Nguyệt, anh không được thật à?"

Tôi hơi xấu hổ: "Tôi tạm thời không có dự định lấy thêm chồng khác."

Thấy anh ấy không chịu rời đi, tôi đau đầu nói: "Nói sau đi, chẳng may không sinh ra con gái thật thì đương nhiên tôi sẽ cưới chồng hai..."

Chu Hồng Dân đứng sau lưng tôi mặt tái mét.

An Như nhẹ nhàng thở phào, nhìn Chu Hồng Dân với ánh mắt dò xét, khinh miệt nói: "Trông hắn thế kia thừa biết không sinh được con gái rồi."

Chu Hồng Dân: "..."

Tôi ngầm đồng ý, qua chuyện lần này sao tôi có thể cho Chu Hồng Dân lên giường mình nữa, cả đời này anh ta cũng không có cửa đâu.

"Miêu Nguyệt em yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm ra bí quyết sinh con gái." An Như trịnh trọng cam đoan.

Ta: "..."

Đi đi anh giai ơi, không thấy người chung quanh đang nhìn ngó chúng ta hay sao?

Cuối cùng, An Như bước lên tàu điện cao tốc tấp nập.

12

Tôi chưa nghĩ ra nên xử lí Chu Hồng Dân như thế nào. Vốn đã định khử anh ta rồi nhưng gần đây thái độ của anh ta không tệ chút nào, lại còn cho tôi không ít tiền, tôi đang hơi do dự có nên giết anh ta luôn không.

Dù sao đã học mấy năm đại học, tôi biết không được phép giết người.

Bố mẹ chồng đối xử với tôi vô cùng khách khí, cung phụng tôi như khách quý.

Ly hôn là cái chắc chắn rồi, nhưng khi nào, xử lí ra sao tôi còn chưa nghĩ kỹ, thế là cứ thế trì hoãn.

Ngay lúc tôi đang do dự thì Chu Hồng Dân bỗng nhiên nói với tôi: "Vợ ơi, anh phải đi công tác một thời gian."

Không thành vấn đề, tôi gật đầu.

Trước mắt trạng thái ở chung của chúng tôi rất kỳ dị. Tôi ở nhà họ Chu, bọn họ ra sức lấy lòng tôi, nhưng tôi đang ly thân với Chu Hồng Dân.

Nói Chu Hồng Dân là chồng thì chẳng thà nói anh ta là kẻ bề dưới mới đúng.

Chu Hồng Dân thu dọn đồ đạc rời đi. Chẳng mấy mà tôi lại lần nữa cảm ứng được cổ trùng trong cơ thể anh ta.

Tôi rất kinh ngạc, Chu Hồng Dân lại dám ăn vụng sau lưng tôi nữa hả?

Anh ta không sợ tôi ư?

Tôi dựa theo hướng của cổ trùng, đi taxi đến một nhà nghỉ, vừa hay bắt gặp Chu Hồng Dân và Chu Yến nắm tay nhau ra khỏi cửa.

Bố chồng nói ông ta đã xử lý xong Chu Yến, bắt cô ta rời thành phố và không được quay trở về. Tôi nghĩ Chu Yến không xoay sở được đường nào nữa nên mới chấp nhận cách xử lý này.

Không ngờ Chu Yến không hề rời đi, vẫn quấn quýt ở bên Chu Hồng Dân.

Dáng vẻ thân mật khăng khít không kẽ hở của hai người họ hiện tại khiến những lời nịnh nọt xin lỗi xoen xoét của Chu Hồng Dân với tôi biến hết thành trò cười!

Tôi đứng ở đầu đường yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm.

Hai người đó không hề chú ý tới sự hiện diện của tôi, vừa nói vừa cười rời đi.

Tôi chậm rãi cười.

Chu Hồng Dân, Chu Yến, thì ra các người chọn cái chết.

Đừng trách tôi.

Tôi xoay người đi bệnh viện bệnh truyền nhiễm gần nhất, hỏi thăm khu điều trị bệnh AIDS.

Tôi lặng lẽ đi đến cầu thang bộ, vươn tay, vô số cổ trùng bay ra ngoài, cắn vào cổ mỗi người bệnh một cái, thu thập máu của bọn họ.

Được ăn no nê, thân thể của đám trùng phình ra như những con nhộng bướm lớn, đỏ hồng màu máu.

Mèo mả gà đồng thì bệnh AIDS là kết quả thích hợp nhất, đúng không?

Đêm xuống, tôi nhắm mắt nằm trên giường ngủ, bỗng tai nghe được một tiếng động rất khẽ.

Cửa phòng hé ra, tiếng sột soạt vang lên.

"Miêu Miêu?" Là tiếng của Chu Hồng Dân.

Tôi không nhúc nhích.

Anh ta lại gọi thêm hai tiếng, tôi vẫn không hề nhúc nhích.

"Xem ra thuốc ngủ có hiệu quả." Giọng Chu Yến đầy hưng phấn.

"Lần này nhờ có mẹ cả. Nếu mẹ không cho thuốc ngủ vào canh nấm tuyết dỗ Miêu Nguyệt uống hết thì chưa chắc đã thuận lợi như vậy." Chu Hồng Dân nói.

"Mau khiêng cô ta ra đi, lát nữa để cô ta vào ghế lái rồi cài số tự động. Đợi cô ta chết là hết chuyện." Giọng mẹ chồng cay nghiệt vô cùng. "Hồng Dân, xong rồi thì con cắt đứt với Chu Yến đi. Mẹ không muốn có loại con dâu đã không đẻ được lại còn ác độc như rắn rết này đâu!"

"Mẹ, con biết rõ ràng từng chuyện các người làm đấy. Bây giờ mẹ định ăn cháo đá bát ư?" Tiếng của Chu Yến rất lạnh lẽo.

Bọn họ thế mà bắt đầu nội chiến ngay trước mặt tôi, ha ha.

Từ vụ cãi cọ tôi rút ra một kết luận bố mẹ chồng ghét cay ghét đắng Chu Yến, muốn đuổi thẳng cổ cô ta. Hai vợ chồng già cũng đã sắp xếp người để áp tải cô ta đi rồi đấy nhưng Chu Yến không cam lòng, liên hệ với Chu Hồng Dân, anh ta âm thầm giấu cô ta đi, còn lấy danh nghĩa công tác để hẹn hò cùng cô ta.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ tìm hỏi thầy thuốc khắp nơi, ra giá cao mời thầy pháp và bác sĩ đến nghĩ trăm phương ngàn kế lôi cổ trùng ra khỏi cơ thể Chu Hồng Dân.

Đã loại bỏ được cổ trùng thì đương nhiên không còn lý do gì giữ tôi nữa, bọn họ định giết tôi để chấm dứt hậu hoạ nên mới có cảnh ngày hôm nay.

Mẹ chồng giả vờ lấy lòng tôi nhưng lại bỏ thuốc ngủ trong canh tôi uống, chờ tôi ngủ say rồi tính đưa tôi vào xe dựng hiện trường tai nạn xe cộ giả.

"Không đi là trời sáng đấy nhé." Tôi mở to mắt nói với ba người vẫn đang nhao nhao cãi cọ.

Nháy mắt bọn họ tắt tiếng, tập thể quay đầu nhìn tôi chằm chằm.

"Cảm ơn các ngườii đêm hôm khuya khoắt còn đến thăm tôi" Tôi giơ hai tay, những con trùng đỏ ăn no máu bay ra. "Có chút lễ mọn, hi vọng các người thích."

Cổ trùng bay đến cổ ba người họ, chui vào, truyền tất cả máu người bệnh đã thu thập vào cơ thể vật chủ.

Ba người rú lên thảm thiết.

"Miêu Nguyệt, cô lại gieo cổ!" Chu Hồng Dân kêu to. "Cô độc ác thật đấy!"

"Tôi là con gái Miêu Cương, gieo cổ là sở trường của tôi mà." Tôi chậm rãi ngồi dậy, một nụ cười quỷ quyệt nở trên môi. "Chu Hồng Dân, ai nói với anh có thể giải phẫu để lấy cổ trùng ra thế?"

Tôi nhẹ nhàng điều khiển trùng mẹ, Chu Hồng Dân hét lên thê thảm một tiếng, ngã ra đất lăn lộn vòng vòng.

Chu Yến và mẹ chồng kinh ngạc đến ngây người, giờ bọn họ mới hiểu cổ trùng chưa từng rời khỏi cơ thể Chu Hồng Dân!

13

"Sao rồi?"

Bố chồng canh ở bên ngoài xông vào phòng ngủ, bị đám cổ trùng đang bay loạn cắn cho một cái.

Thấy tôi đã tỉnh, vẻ sợ hãi lồ lộ trong mắt ông ta.

"Các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa." Tôi cười. "Thôi tôi chán chơi lá mặt lá trái với các người rồi."

Thật ra tôi đã biết việc mẹ chồng đánh thuốc mê mình từ lâu, bây giờ cùng lắm chỉ tính là tương kế tựu kế mà thôi.

Năm phút sau, cảnh sát đến.

Tôi thành thật khai báo hết từ chuyện bọn họ lừa tôi kết hôn sinh con đến việc cùng nhau ủ mưu muốn giết tôi.

Tôi đã lắp đặt camera giám sát và máy ghi âm trong phòng ngủ từ trước, ghi lại được tất cả lời nói và hành động của bọn họ. Trong canh nấm tuyết cũng kiểm tra ra thành phần thuốc ngủ.

Về chuyện lừa kết hôn, tôi có ảnh chụp và lịch sử trò chuyện làm chứng.

Mấy người bọn họ bị bắt.

Bố chồng nói: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi làm như vậy là vì có nỗi khổ riêng! Con đàn bà này gieo cổ vào người con trai tôi! Thế nên chúng tôi mới không thể không phản kích! Nó là gái Miêu Cương, bất thường vô cùng..."

Tôi vô tội nói: "Các đồng chí cảnh sát, mọi người tin trên đời này có cổ trùng không?"

Cảnh sát đang tức điên với mấy hành vi của người nhà họ Chu, nghe vậy thì nghiêm nghị nạt bố chồng: "Các người đã âm mưu giết người mà còn đổ oan cho người bị hại à!"

Không ai tin tưởng lời bọn họ nói, người nhà họ Chu và Chu Yến cùng nhau vào nhà giam.

Sau đó cảnh sát tiến hành điều tra vụ án. Người nhà họ Chu ban đầu khai rằng tôi gieo cổ, không ai tin, thế là bọn họ đổi khẩu cung nói rằng tôi hạ độc.

Cảnh sát xem kỹ tất tật bộ nhớ camera, kiểm tra hết đồ vật trong nhà và đến cả bệnh viện, không có bất kỳ chứng cứ hay bác sĩ nào cho rằng Chu Hồng Dân trúng độc.

Người nhà họ Chu ai nấy trợn tròn mắt ngạc nhiên, lại đổi giọng bảo tôi đánh Chu Hồng Dân trước nên bọn họ mới bị dồn vào bước đường trả đũa. Nhưng mà, bọn họ lại không lấy ra nổi chứng cớ gì.

Dù sao lúc tôi dẫn An Như đi tẩn cho Chu Hồng Dân một trận trong bệnh viện thì chính miệng bọn họ phủ nhận với bác sĩ không phải tôi đánh, còn nói rõ vết thương của Chu Hồng Dân là do anh ta tự ngã mà có.

Tôi thì có rất nhiều chứng cứ, nào là lừa hôn này, ngoại tình này, cố ý giết người không thành này…, vô cùng đầy đủ.

Ai đúng ai sai nhìn cái biết ngay.

Bố chồng không tham dự trực tiếp nên được thả trước. Thấy tính chất vụ án đã xác định xong, ông ta chủ động ngỏ ý cho tôi một số tiền lớn để xin hoà giải riêng.

Tôi nói: "Thế thì phải xem thành ý của các người ra sao. Mua ảnh chụp đã ba mươi triệu rồi thì mua mạng cũng nên cao hơn chứ nhỉ?"

"Tôi hiểu rồi." Bố chồng khách khí đáp.

Mấy ngày sau bố chồng chuyển nhượng hết toàn bộ cổ phần công ty, đồng thời còn sang tên hết tài sản có giá trị cho tôi để bày tỏ thành ý.

Mặc dù không biết ông ta chuyển hết chưa nhưng mấy tỷ như vậy cũng đủ để tôi đồng ý viết thư hoà giải rồi.

Cầm tiền của nhà họ Chu, tôi cố ý tìm tới Chu Yến, kể chuyện cho cô ta xong còn hảo tâm hỏi: "Cô còn tiền không đấy? Nếu còn thì tôi cũng có thể viết thư hoà giải."

Việc gấp nên Chu Yến gọi điện thoại cho Chu Hồng Dân xin tiền. Đương nhiên anh ta không chịu cho.

Tài sản của nhà họ Chu đã sang tên cho tôi hết rồi, bọn họ làm sao có thể cứu Chu Yến nữa đây?

Chu Yến suy sụp, gào to mắng Chu Hồng Dân vô tình, Chu Hồng Dân cũng chửi lại.

Một đôi tình lữ cứ thế cạch mặt nhau vì tiền.

Tôi hân hoan đứng ngoài lề xem kịch hay.

Chu Hồng Dân mặc kệ Chu Yến, cô ta không muốn ngồi tù nên chỉ có thể gọi điện thoại về nhà vay tiền bố mẹ.

Bố mẹ cô ta khóc lóc đến trước mặt tôi cầu khẩn xin tha, tôi không hề bị lay chuyển, chỉ hỏi một câu: "Có tiền hay không?"

Con gái nhà mình làm bao nhiêu chuyện sai trái như vậy, bố mẹ thật sự không hề hay biết ư?

Con dại cái mang.

Chu Yến kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí còn không hề có chút gánh nặng nào trong lòng đi lừa cưới và giết người, hẳn là từ nhỏ không được dạy dỗ tử tế, bố mẹ cũng nên trả giá đắt chút.

Nhà Chu Yến không phải là tài phiệt gì cho cam. Rơi vào đường cùng bọn họ đành bán gấp ba bất động sản với giá rẻ, rút hết tất cả tiền tiết kiệm và vay mượn thêm họ hàng người quen mới góp đủ năm mươi triệu trả tôi.

Nhận được tiền, tôi hào phóng viết thư hoà giải.

Sau việc này, Chu Yến và Chu Hồng Dân cắt đứt triệt để, hai nhà cãi lộn ỏm tỏi nhưng miễn cưỡng đứng về một phe để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Nhà họ Chu thuê luật sư giỏi, liên tục tích cực giao lưu với tôi, đã cầm tiền thì đương nhiên tôi cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa.

Cuối cùng, tôi đổi lời khai, nói bọn họ không có ý định giết mình. Bọn họ cũng thanh minh là tranh chấp tình cảm gia đình, không tồn tại chuyện đánh giết gì sất.

Cảnh sát hết cách, đành phải thả hết cả đám.

Lúc này bụng tôi đã to lắm rồi, bọn họ vừa ra khỏi nhà giam tôi đã lập tức yêu cầu ly hôn với Chu Hồng Dân.

"Ly hôn xong là sau này anh và Chu Yến có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi." Tôi mỉm cười nói.

"Ai muốn kết hôn với thứ đàn ông rác rưởi này?" Chu Yến giận dữ kêu to.

Chu Hồng Dân lạnh mặt nói: "Tôi cũng không thèm cưới một con gà mái không thể đẻ trứng, đã thế sức khoẻ còn chả ra làm sao."

Hai người họ đọ mồm ngay trước cửa trại tạm giam, ước gì lao vào cho nhau mấy bạt tai, khác hẳn dáng vẻ ân ái trước kia.

Ha ha, trước kia hai người bọn họ nhân danh tình yêu đích thực đi lừa gạt người khác kết hôn sinh con mà không hề áy náy, cảm thấy bố mẹ ngăn cấm tình yêu của mình. Giờ là lúc bọn họ nên nhận ra cái gọi là tình yêu của bọn họ chính là ích kỷ!

Bọn họ chỉ yêu bản thân mà thôi!

14

Thời gian chờ ban hành quyết định ly hôn thoáng qua rất nhanh, tôi đỡ bụng bầu đi làm thủ tục lấy giấy chứng nhận.

"Miêu Nguyệt, thật sự phải ly hôn sao? Anh biết sai rồi, về sau anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa đâu! Hay là em sinh con xong rồi mình tính tiếp?" Chu Hồng Dân khẩn khoản cầu xin.

Tôi: "Không sợ tôi gieo thêm cổ trùng cho anh à?"

Mặt Chu Hồng Dân biến sắc, không dám nói gì nữa.

Tôi sờ bụng, đương nhiên không thể giao con cho nhà họ Chu được, phải theo họ tôi và vào gia phả tộc Miêu chúng tôi chứ.

Nhà họ Chu tổn hại nghiêm trọng, Chu Hồng Dân có thể lại tìm cô gái khác kết hôn không là chuyện của anh ta.

Tuy nhiên ân oán của tôi và anh ta lan truyền rộng như thế, tôi tin chẳng có cô gái nào đầu óc bình thường lại đi gả cho anh ta đâu ha?

Nếu có người vì tiền mà làm thế, vậy thì xin lỗi nhé, di chúc của Chu Hồng Dân đã được công chứng rồi. Sau khi chết, tất cả tài sản của anh ta sẽ do con tôi thừa kế.

Nếu anh ta muốn sửa di chúc thì cũng phải cân nhắc đến kết quả của việc chọc giận tôi.

Tôi rời thành thị xa hoa, trở về trại người Miêu sinh con.

Đám Chu Hồng Dân tưởng cuối cùng thế là hết chuyện nhưng tiếc thay, quả báo chân chính tôi gửi vừa mới bắt đầu đến thôi.

Người nhà họ Chu và Chu Yến bị chẩn đoán dương tính AIDS.

Chắc hẳn bọn họ đoán được là tôi làm nhưng không có chứng cứ, cũng không thể báo cảnh sát, càng không dám đến trại người Miêu gây sự, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghe nói bạn trai cũ của Chu Yến loan tin cô ta bị căn bệnh thế kỷ khắp nơi, khiến thanh danh của cô ta sụp đổ nát bét.

Chu Yến biến mất ngay trong đêm.

Tôi không còn thích Chu Hồng Dân nên cổ trùng càng không ngừng hút sinh mạng và vận khí của anh ta để nuôi trùng mẹ. Đã vậy lại còn nhiễm AIDS, coi như anh ta sống chết tại số đi.

Không phải tại tôi ác độc. Tôi đã cho Chu Hồng Dân rất nhiều cơ hội rồi.

Là do bọn họ cứ liên tục vượt quá giới hạn của tôi, nhiều lần muốn giết tôi nên mới có ngày hôm nay.

Chẳng bao lâu sau, tôi sinh được một bé trai khỏe mạnh hoạt bát.

Tôi không báo tin cho nhà họ Chu, dù sao bọn họ sắp chết hết rồi, có bố và ông bà nội được mấy ngày cũng không đáng kể.

Tôi mang tiền lấy từ nhà họ Chu đi thành lập quỹ từ thiện, chuyên môn trợ giúp phụ nữ.

Tộc Miêu Cương chúng tôi không coi trọng tiền tài. Nếu muốn kiếm thật thì với năng lực điều khiển cổ trùng này tôi đã có vô số vàng bạc tiền tài từ lâu rồi.

Chúng tôi hướng tới việc hoà mình vào thiên nhiên cơ.

Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của An Như, tôi cưới anh ấy làm chồng. Ngày ngày anh ấy miệt mài nghiên cứu làm sao để sinh con gái.

Theo truyền thống của chúng tôi, nếu chưa sinh được con gái thì phải cưới ba ông chồng. Anh không muốn tôi lấy thêm người thứ ba nên cố gắng cực kỳ, thử đủ loại bí kíp và biện pháp trên đời.

Cuối cùng, hai năm sau tôi lại mang thai lần nữa, một phát trúng con gái luôn.

Nghe nói tôi mang thai con gái, cả trại người Miêu mừng vui hân hoan. Tất cả mọi người rất kinh ngạc An Như thế mà có thể trúng giải độc đắc ngay lần đầu tiên.

An Như đỏ mặt giảng giải bí quyết sinh con gái.

Ngay đúng hôm tôi lâm bồn, cổ trùng từ ngàn dặm xa xôi bay trở về bên trùng mẹ. Tôi biết Chu Hồng Dân đã giã từ trần thế.

Có thể sống thêm ba năm là vinh hạnh của Chu Hồng Dân, cũng là sự trừng phạt của anh ta.

Chắc hẳn ba năm này anh ta phải chật vật lắm. Ốm đau tra tấn và nỗi sợ hãi Tử thần có thể ghé thăm bất cứ lúc nào khiến anh ta hối hận vô cùng vì đã chọc giận tôi.

Chu Yến mang bệnh tim bẩm sinh, lại mắc thêm HIV-Aids, đến nay không biết tung tích.

Hai vợ chồng già nhà họ Chu kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, chịu bệnh tật giày vò, nghe nói liệt giường không gượng dậy nổi, giờ chỉ có thể nằm chờ chết thôi.

Kết cục bi thảm của bọn họ khiến tôi có vẻ độc ác vô nhân tính. Nhưng trên thực tế, nếu tôi không phải con gái Miêu Cương mà chỉ là một cô nàng ngây thơ chất phác bình thường đến từ nông thôn thì sao? Trăm phần trăm sẽ bị mượn bụng sinh con, sau đó bị tống cổ đi bằng một lý do vớ vẩn nào đó, không xu dính túi, không thể giành lại được con.

Xét về hành vi dám bắt cóc giết người của bọn họ, nếu như tôi chỉ là cái cô gái bình thường mà vẫn dây dưa với bọn họ không dứt thì e rằng thứ chờ tôi sẽ là thuốc ngủ và chiếc ô tô lên số tự động, cứ thế đi đời nhà ma trong một tai nạn được dàn dựng công phu.

Bọn họ xứng đáng bị như vậy!

Có cổ trùng trong tay, tôi có thể lấy thêm hai chồng nữa. Cơ mà nhìn dáng người cao lớn tráng kiện của An Như và hai bé cưng đáng yêu, cuối cùng tôi niêm phong cổ trùng, cất kỹ.

Tôi không thích việc Chu Hồng Dân phản bội tôi, tương tự, tôi cũng không muốn để An Như đau lòng.

Người yêu thật lòng sao có thể mồm hô hào ‘tình yêu đích thực’ nhưng lại cưới cô gái khác để sinh con như Chu Hồng Dân được? Đó chẳng qua là tư lợi núp bóng tình yêu mà thôi.

Đã từng là nạn nhân nên tôi sẽ không để người mình yêu trải qua điều tương tự, đây mới gọi là tình yêu đích thực.

(HẾT)