Báo Ứng Của Sự Tham Lam full là bộ truyện của tác giả Đang cập nhật vừa chính thức hoàn thành các chương cuối cùng, được dịch tại web Wattpad.com.vn - Nền tảng đọc truyện online PREE phổ biến nhất tại Việt Nam. Quý bạn đọc giả hãy ủng hộ Wattpad bằng cách đưa ra bình luận và chia sẻ, tạo động lực chúng tôi cập nhật các bộ truyện mới hay mỗi ngày.
Đôi nét về truyện Báo Ứng Của Sự Tham Lam full
- Tác giả: Đang cập nhật
- Thể loại: Ngôn Tình , Khác
- Số chương: 4
- Trạng thái: Full
Tóm tắt nội dung chính:
"Có phải chị họ không thích Ninh Ninh không? Thế thì Ninh Ninh đi vậy." Nước mắt không ngừng tuôn trào như vỡ đê, tôi chạy ngay ra ngoài biệt thự, vừa chạy vừa ngoái lại nức nở: "Ninh Ninh không có bố mẹ nữa rồi." Bố mẹ vất vả ba năm ròng rã mới tìm thấy rồi đưa tôi về từ khe núi. Thấy tôi suy sụp tinh thần thì bọn họ lạnh mặt nói với chị họ:
"Bố mẹ cháu mất sớm, An Nhiên, cô chú biết cháu phải chịu khổ từ bé, nhưng điều này không có nghĩa là cháu có thể lay chuyển vị trí của Ninh Ninh trong lòng cô chú." Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như 12 năm kịch cố nhân hay tôi bị ánh trăng của nam chính coi trọng.
Đọc truyện tranh Báo Ứng Của Sự Tham Lam full
Đọc truyện tranh Báo Ứng Của Sự Tham Lam full tại bài viết dưới đây:
Chương 1
1
Tôi được sống lại một lần nữa, trở về ngày bố mẹ ruột đón tôi về nhà.
Gặp cảnh tượng quen thuộc, tôi còn chưa kịp cảm thán thì đã thấy bà chị họ đang trốn trong góc với ánh mắt hằn học.
Không phải chị ta tưởng kiếp này còn có thể thành công chia rẽ nhà tôi đấy chứ? Tôi rụt cổ, níu góc áo của mẹ rồi trốn sau lưng bà ấy, đôi bờ vai run lên.
Nhận ra sự khác thường của tôi, mẹ vuốt tóc tôi bằng bàn tay mềm mại, kiên nhẫn trấn an: "Ninh Ninh đừng sợ, mình về nhà rồi này."
Mẹ men theo ánh mắt sợ hãi của tôi hướng về góc nhà, chỉ thoáng thấy một góc váy chưa kịp núp hẳn. Bà ấy lạnh mặt.
Bữa tiệc tẩy trần chào đón tôi bắt đầu, đồ ăn vừa mới lên bàn đủ thì An Nhiên đã kiếm chuyện gây sự.
"Ninh Ninh, ăn từ từ thôi em. Thịt nhiều mỡ lắm, em ăn chút rau quả đi, tốt cho cơ thể hơn đấy."
Trước mặt người khác, chị ta trông thì có vẻ ra dáng chị gái tốt bụng bao dung nhưng lại âm thầm chụp cho tôi cái mũ ‘không có giáo dưỡng’.
Kiếp trước khi chị ta làm như vậy, tôi đã đỏ bừng mặt lớn tiếng phản bác:
"Vâng, mình chị có giáo dưỡng, mình chị có phép lịch sự. Chị thử đói mười ngày nửa tháng xem!"
Cơn giận dữ trong bất lực của tôi chẳng những không thể chiếm thế thượng phong mà còn để lại cho người nhà một ấn tượng chẳng mấy hay ho.
Sống lại một đời tôi tỉnh táo hơn nhiều.
"X… xin lỗi." Tôi sợ hãi đứng dậy cúi gằm mặt. "Đã rất lâu rồi em chưa được ăn cơm nóng… chắc tướng ăn của em làm ảnh hưởng đến sự ngon miệng của chị lắm. Em xin lỗi ạ."
Tôi liên tục nói ‘xin lỗi’, càng nói càng lí nhí, cuối cùng gần như khóc nấc lên. Bố mẹ xót tôi chết đi được.
"Nhà mình không có nhiều quy củ vậy đâu, con muốn ăn thế nào cũng được."
Mẹ sai người đổi rau quả trước mặt tôi thành món thịt tôi thích ăn rồi quay sang nói với An Nhiên: "Ninh Ninh ở nông thôn sống khổ lắm chứ có ăn sung mặc sướng như cháu đâu. Nếu cháu đã thích rau củ thế thì cô để hết mấy món này cho cháu."
Đắc ý ăn một miếng sốt bò bằm chị ta thích nhất, tôi khen ngợi từ tận đáy lòng: "Ngon quá đi à!"
Cả bữa cơm một nhà ba người chúng tôi cười nói vui vẻ, chỉ có mình An Nhiên gượng gạo mặt cứng đờ, tay chị ta siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Tôi chuyển vào căn phòng bố mẹ tỉ mỉ chuẩn bị cho, An Nhiên đứng ở ngưỡng cửa không nói một lời.
Ở nhà tôi bao năm nay, chị ta chưa từng được phép đặt chân vào nơi này thế mà bây giờ lại phải trơ mắt nhìn tôi chiếm nó làm của riêng.
Tôi mặc áo ngủ màu hồng nhạt, miệng cười hiền lành nhưng miệng lại cố ý thì thầm châm biếm chị ta là gà nhép mơ mộng bay lên đầu cành để biến thành Phượng Hoàng. Đúng như mong muốn của tôi, chị ta tự mình ngã sấp xuống tạo ra tiếng động rất to. Bố tôi không cả kịp xỏ dép lê, vội vàng chạy đến xem.
"Sao thế?"
An Nhiên nằm rạp trên mặt đất, nước mắt được chuẩn bị sẵn tuôn rơi như vòng ngọc trai đứt dây.
"Cháu tin Ninh Ninh không cố ý đâu. Em ấy chỉ đang giận cháu nói lỡ miệng lúc ăn cơm, làm em ấy mất mặt thôi."
Nhìn đi, đây chính là nghệ thuật nói chuyện đó. Chỉ vài câu ngắn ngủi đã biến chuyện thành cô em đến từ nông không biết phép tắc, hành hung chị gái tốt bụng.
Lòng nóng như lửa đốt nhưng tôi có cách xử lý hay hơn phát cáu.
Khi bố dùng ánh mắt phán xét quét qua người tôi, tôi ôm vai lùi lại một bước, trưng ra ánh mắt bất lực, run rẩy há miệng nhưng không cất nổi thành lời.
"Anh đừng có dọa con." Mẹ chạy đến ôm tôi vào lòng, khe khẽ vỗ lưng tôi. "Ninh Ninh ngoan, Ninh Ninh đừng sợ."
Nhớ tới kiếp trước bà ấy bị sự nông nổi của tôi làm cho tức đến tăng xông mà tôi chỉ biết hổ thẹn.
"Mẹ, con không đẩy chị họ. Trong nhà có camera, chúng ta xem video giám sát đi." Ngón tay run run của tôi chỉ về chiếc camera mini ở đối diện cửa phòng ngủ.
Chắc chắn An Nhiên phải tò mò lắm, rằng tôi vừa mới về nhà, sao lại biết chỗ này có camera được.
Kiếp trước chị ta cố ý dụ tôi ra tay để quay được cảnh tôi chửi bới chị ta bằng những lời lẽ thô tục. Kiếp này tôi trả lại nguyên xi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhé.
Ha ha, không ngờ tới chứ gì.
An Nhiên nắm chặt góc áo bố tôi, khẽ ngẩng đầu nhíu mày.
"Chú ơi, cháu nhớ bố mẹ quá. Cháu sợ phải sống một mình lắm."
Cùng sinh hoạt mấy năm dưới một mái nhà, chị ta bắt thóp bố mẹ tôi rất chuẩn. Chỉ cần căn đúng lúc phù hợp khóc một cái thì bố mẹ tôi sẽ mềm lòng ngay, vậy là chị ta có thể được thiên vị rồi.
"Có phải chú định đuổi Nhiên Nhiên đi không?"
Giọng điệu thăm dò rành rành ra nhưng khổ nỗi bố tôi là chúa mềm lòng.
"Không đâu."
Ông bố thánh thiện ngang hàng đức mẹ Maria của tôi mở miệng, đỡ An Nhiên dậy, trông có vẻ còn sắp sửa định ôm vào lòng an ủi. Sao tôi có thể để chị ta toại nguyện được?
"Là tại con trở về khiến chị họ không vui. Con đi liền đây. Chỉ là không được ăn cơm nóng không được mặc áo lành thôi mà, con quen rồi. Bố, mẹ, hai người phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, ngày ngày vui vẻ bên chị họ nhé."
Chui ra khỏi cái ôm ấm áp của mẹ, tôi để nguyên dép lê đi trong nhà và áo ngủ trên người, cắn răng cúi đầu chạy ra ngoài cửa.
Ông hoàng thánh thiện rốt cuộc cũng đứng về phía tôi, rảo bước chặn tôi lại.
Mẹ tôi nhìn xuống An Nhiên, nói rành rọt từng từ: "Bố mẹ cháu mất sớm, cô chú nguyện ý nuôi dưỡng cháu nhưng thế không có nghĩa là cháu có thể thay thế Ninh Ninh."
2
Có lẽ là thái độ lãnh đạm của mẹ tôi khiến An Nhiên rén. Chị ta đúng là yên phận được mấy ngày, tuy nhiên cũng chỉ giới hạn ở trong nhà.
Hôm nay là ngày thứ ba tôi đi học. Khi đến lớp, tôi còn chưa kịp bỏ ba lô xuống đã nghe thấy tiếng thì thầm của vài bạn cùng lớp, thỉnh thoảng bọn họ còn liếc trộm tôi mấy cái.
Có gì đâu, chẳng qua là mấy trò giả bộ đáng thương vặt vãnh của An Nhiên thôi. Chị ta chỉ cần mấp máy môi mấy câu đã đắp nặn ra một ‘tôi’ độc ác không có tình người muốn đuổi chị ta cuốn gói ra khỏi nhà.
Dù đã trải qua một lần nhưng tôi vẫn căm đến ngứa răng. Tuy vậy lần này tôi phải nhịn.
"Các cậu ăn sáng chưa? Tớ mang hơi nhiều, mời các cậu cùng ăn nè." Tôi bày ra nụ cười tươi rói đi đến trước mặt bọn họ.
Các cụ có câu: tay hung không đánh mặt cười, dù bọn họ ngấm ngầm có không vừa mắt tôi đến mấy cũng không tiện thể hiện hẳn ra.
"K…không cần đâu, tớ ăn sáng rồi."
Một cô bạn tóc ngắn xua tay, lùi hai bước về lại chỗ ngồi của mình. Chỉ còn tôi đứng đấy với một bạn nữ mập mạp.
Tôi nhớ cậu ấy tên là Lý Nhược Nhiên. Kiếp trước lúc tôi bị bắt nạt cậu ấy từng lau nước mắt cho tôi.
"Tớ để ý cậu rất thích ăn bánh mì đậu đỏ đúng không, không được từ chối đâu đấy!"
Mua chuộc lòng người có hiệu quả, đến giữa buổi học hai chúng tôi đã thân đến mức có thể tay nắm tay cùng đi nhà vệ sinh.
"Biết giả vờ giả vịt quá cơ. Tưởng mua chuộc được chúng ta với mấy mẩu bánh mì đấy à. Đồ toan tính."
"Đúng thế, An Nhiên cậu ngây thơ lương thiện như vậy, ở nhà chắc bị nó bắt nạt ghê lắm."
"Tớ không sao đâu, Ninh Ninh từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hơi ngang ngược tý cũng là điều dễ hiểu. Tớ nhường nhịn con bé một chút cho xong. Cô chú đã mệt mỏi với con bé lắm rồi, tớ không thể khiến cô chú phiền lòng thêm nữa."
Nhà vệ sinh quả không hổ với danh xưng thánh địa buôn dưa. Tôi rất muốn trợn mắt chê bai bọn họ.
Lý Nhược Nhiên ở bên cạnh giật giật ống tay áo của tôi, chân hơi lùi về sau, ra hiệu cho tôi rời đi.
Này mà đã sợ? Đi thì lại đúng ý An Nhiên quá!
Chị ta chắc chắn biết tôi cũng đang ở đây, nếu không thì sao cứ phải đảo mắt liếc sang hướng này, khóe miệng còn cong lên đầy đắc ý nữa chứ.
"Mọi người đang nói cái gì mà vui vẻ thế?"
Tôi nhảy bổ về phía bọn họ, trái ôm phải ấp như thân lắm.
Bọn họ thì ngược lại, bởi vì vừa nói xấu sau lưng tôi nên ai cũng chột dạ, không dám nhìn thẳng.
"Chị họ, lần trước em ăn mất sốt bò bằm làm chị giận nên hôm nay tạ tội với chị đây. Lúc sáng em năn nỉ mãi, cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý bữa tối mua sốt bò bằm rồi, ba suất lận!"
Nghe thấy vậy, mấy bạn nữ kia há hốc mỏ kinh ngạc.
Tôi đoán chắc trong đầu bọn họ đang nghĩ rằng sao tôi lại không giống như lời An Nhiên nói.
Chưa dừng lại ở đó, nhân tiện gặp dịp này tôi ôm tay An Nhiên lắc trái lắc phải như lấy lòng: "Chị họ, em chỉ muốn làm thân với chị một chút thôi, chị đừng ghét em được không?"
Quả dưa to quá, đội buôn dưa ăn không hết nên đành giải tán bớt, chỉ còn lại người trồng dưa.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, cười khẽ nhìn An Nhiên.
Sao, vui không nào?
"Giờ chỉ có tao với mày, mày còn giả vờ với tao làm gì?"
Chị ta hất tay tôi ra, mắt trợn trừng, ước gì thả một mồi lửa đốt cháy cả trường học lẫn tôi.
"Chị họ nói câu này không đúng rồi. Bàn về giả vờ thì đương nhiên chị vẫn hơn em một bậc."
"An Ninh, mày cứ chờ đấy!"
Chương 2
3
Thì ra cái đợi đấy của An Nhiên chính là để tôi xấu mặt trong bữa tiệc tối kêu gọi tài trợ của nhà trường.
"Không ngờ cậu còn biết biểu diễn đó, Ninh Ninh." Lý Nhược Nhiên giật lấy tờ thông báo tiết mục trong tay tôi, không hề chú ý thấy tôi đang lạnh mặt.
Ký ức từ từ hiện ra trong đầu. Tôi sẽ mãi mãi không quên được chuyện xảy ra ở tiệc tối kiếp trước.
Tin lời An Nhiên, tôi đổi nội dung biểu diễn vào phút chót. Trước ống kính truyền hình trực tiếp toàn thành phố, tôi trang điểm lòe loẹt biểu diễn bài Sáo Mã Can, kết thúc còn không quên bày ra một quả pose dáng siêu tự tin.
Danh tiếng của nhà trường bị sụp đổ vì tôi, không chỉ vậy, nhắc đến tôi là đồng nghĩa với việc nhắc đến tấm gương xấu trong lòng gần như tất cả các vị phụ huynh.
An Nhiên lại gần từ bao giờ, chị ta vỗ vai tôi trưng ra nụ cười công nghiệp.
"Nghe nói tiệc tối lần này liên quan đến tương lai của cả trường chúng ta. Ninh Ninh, em luôn xông xáo nhiệt huyết nên góp chút sức rạng danh trường mình cũng không thành vấn đề đâu nhỉ. Để em được lấp lánh sáng chói chị đã phải xin riêng chủ nhiệm lớp cho em cơ hội này đó. Em không từ chối đâu ha?"
Sự toan tính trong ánh mắt rõ rành rành, có ai mắt mù mới nghĩ rằng hết thảy chuyện An Nhiên làm đều là biểu hiện của tình yêu với em gái.
"Cảm ơn chị, chị tốt ghê." Tôi cũng dang tay ôm lấy chị ta. Chúng tôi bày ra dáng vẻ chị chị em em thân thiết trước mặt người khác.
Trải qua một lần rồi, tôi chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
"Thanh xuân là ánh mặt trời mới rạng; Thanh xuân là tiếng lật sách khoan thai lúc bình minh..."
Tự biết bản thân chẳng hơn ai nên ngay buổi tối hôm ấy tôi phải thuê thầy dạy diễn thuyết liền.
"Giọng điệu quá cứng nhắc, không chứa chan cảm xúc gì cả, ê a kéo dài như học sinh tiểu học đọc sách vậy."
Thầy đẩy mắt kính bằng ngón tay giữa, chê tôi chả ra gì.
"Luyện tập lâu lắm rồi thầy ơi. Thầy xem đầu lưỡi em sưng cả lên đây này. Ngày mai mình lại chiến đấu tiếp được không."
Tôi làm nũng, nhân cơ hội duỗi tay ra kéo thầy.
"Không được." Thầy liếc tôi một cái, cầm bút đón lấy bản thảo tô tô vẽ vẽ. "Cách tốt nhất để vượt qua khó khăn chính là đương đầu với nó, không phải sao An Ninh?"
Giọng thầy như có hiệu quả trấn an, sự bồn chồn lo lắng của tôi bỗng chốc bay biến.
Ngẫm lại cũng đúng, hôm nay mà không cố gắng thì ngày sau An Nhiên sẽ rất đắc ý. Để không phải trở thành đối tượng bị chê bai trên tiệc tối thì chút khó khăn này thấm vào đâu? Lại cầm lấy bản thảo, bên trên chi chít kí hiệu thầy vẽ. Chỗ nào nên nhấn mạnh, chỗ nào nên ngắt nghỉ đập ngay vào mắt.
"Em nhắm mắt lại, tưởng tượng."
"Một buổi chiều tràn ngập ánh nắng, đại hội thể dục thể thao diễn ra, nhiệt huyết thiêu đốt mồ hôi, em cắn răng chạy, chạy mãi. Cảm giác sung sướng khi cuối cùng cũng vượt qua vạch, hình dung ra chưa?"
Ê không đùa, dưới sự chỉ dẫn của thầy, tôi thật đúng là tìm ra cảm giác tràn ngập hy vọng và nhiệt huyết nha.
Tôi gật gật đầu.
"Dùng cảm giác ấy, lại đọc lần nữa xem."
Thầy cực kỳ kiên nhẫn, số tiền tôi tiêu hết sức đáng giá.
Hôm diễn ra tiệc tối, An Nhiên đến khuyến khích tôi đổi nội dung biểu diễn như dự đoán.
"Ninh Ninh, lúc trước em chỉ ở nông thôn nên không hiểu thị hiếu ở đây đâu. Hôm nay toàn nhà đầu tư lớn đến thôi, bọn họ thích nhất là xem múa hát. Em cứ mạnh dạn đi, nói không chừng có thể kêu gọi được vốn đầu tư cho nhà trường. Đến lúc đó hiệu trưởng vui lên thì phát bằng khen hay cử em đi học lên nghiên cứu sinh cũng là chuyện nhỏ."
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng mấy lời này rõ ràng chỉ lừa được đứa ngu, kiếp trước tôi ngu thật.
"Chị họ, chị tốt quá, có gì hay cũng nghĩ đến em. Thật ra em cũng đoán được các nhà đầu tư thích xem múa hát."
Tôi nắm chặt tay chị ta lắc lắc, cố gắng ra vẻ ngây ngô ngốc nghếch.
Vừa dứt lời thì sự đắc ý trên mặt An Nhiên càng rõ.
"Can đảm lên, chị tin tưởng em!"
"Từ từ đã chị họ." Tôi ra sức giữ chặt chị ta. "Dạo này em học được từ mẹ một câu, gọi là ‘có qua có lại’."
"Ý em là sao?"
"Thật ra cũng không có gì. Chị họ tốt với em, đương nhiên em cũng phải có quà đáp lễ chứ."
An Nhiên chỉ cho rằng tôi có ý đáp lễ thật, không nghĩ ngợi gì nhiều. Vì vậy khi chị ta mặc váy đen ngắn lên sân khấu lại nghe MC giới thiệu bài hát Sáo Mã Can thì nháy mắt như chết trân.
Nhạc nền vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của các nhà đầu tư và cái nhìn ra hiệu thúc giục của cán bộ nhà trường, An Nhiên hốt hoảng chạy xuống sân khấu. Lúc chị ta chạy ngang qua cái loa cạnh cánh gà còn đạp tôi một cái, váy ngắn tốc lên lộ ra cặp giò sáng bóng.
"Haha chắc bạn học sinh vừa nãy quá hồi hộp, nhưng nghe nói bạn tiếp theo của chúng ta đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị tiết mục này. Xin mời quý vị cùng thưởng thức!"
Dù đã tập luyện vô số lần nhưng chính thức đứng trên sân khấu tôi vẫn bồn chồn gần chớt.
Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thử thôi miên chính mình.
Người xem bên dưới đều là khoai tây, khán giả là khoai lang, là gì thì là cũng không phải là người, mình là diễn giả xịn nhất vườn rau...
Đầu tôi trống rỗng, tỉnh táo lại đã thấy tiếng vỗ tay như sấm.
Còn An Nhiên chỉ có nước khóc sưng mắt ghen tị.
Nhưng rất nhanh tôi không cười nổi nữa rồi, bởi vì vị thánh mẫu Maria nhà tôi gọi điện thoại đến.
4
Đừng khóc chị gái ơi, lớp trang điểm của chị nhòe hết rồi kìa.
An Nhiên tựa vào vai bố tôi, nước mắt tuôn như suối.
Chị ta nức nở mách tội tôi khiến bố cau mày.
"Ninh Ninh, mau xin lỗi chị con đi."
Mỡ ý mà húp.
Nhưng trước khi người bình thường duy nhất trong cái nhà này trở về, tôi phải hoãn binh đã, không thể để tình cảm cha con bị chia rẽ được.
"Bố bất công thế." Tôi khẽ lẩm bẩm, xen lẫn một chút làm nũng. "Chị trêu con trước nên con mới trêu lại mà. Chính chị họ bảo với con là các nhà đầu tư thích tiết mục múa hát. Cùng lắm coi như con đùa quá trớn chút thôi chứ con có cố ý đâu."
Vừa nói tôi vừa hồi tưởng lại toàn bộ chuyện đau lòng từ kiếp trước đến kiếp này, ráng nặn ra mấy giọt nước mắt.
Dễ mềm lòng chứ gì? Nhìn trẻ con khóc không thể chịu được ấy hả? Xem chiêu lấy độc trị độc này đây!
Tôi khóc hăng hơn cả An Nhiên. Chị ta cao giọng thì tôi lập tức bắt đầu gào; chị ta gạt nước mắt thì tôi phải lau nước mũi. Hai bên thay nhau diễn như kịch nói hai vai chính.
Chẳng mấy chốc mà trên áo bố tôi loang lổ hai vệt nước lớn.
Trong sự oanh tạc liên tục của tiếng khóc từ hai phía, bố tôi dần dần ngơ hẳn ra.
Qua bài học thực tiễn này, cuối cùng hình như bố cũng đã hiểu sương sương đạo lý các cụ dạy: thần tiên khó xử việc nhà. Thấy mẹ tôi về đến cửa, ông ấy tha thiết xin viện trợ.
Phải nói vẫn là mẹ tôi sáng suốt nhất nhà. Bà ấy nghe bố tôi tường thuật xong thì quay sang nhìn tôi.
"Ninh Ninh, con kể đi xem nào."
Cùng một chuyện nhưng tôi đưa ra góc nhìn khác, cũng tìm đúng thời cơ thêm mắm dặm muối một chút.
"Chị họ với bạn chị ý có vẻ đều không thích con. Lần trước bọn họ đang tụ tập nói chuyện rất vui vẻ trong nhà vệ sinh, con vừa đến một cái thì giải tán ngay. Con nghĩ chỉ cần con giúp chị nổi danh trong tiệc tối thì chị sẽ muốn chơi với con thôi."
Ai xót con bằng bố mẹ, nháy mắt tôi đã chiếm được thế áp đảo. Ngay cả bố cũng đứng ra bênh tôi.
"An Nhiên, này là cháu sai."
Xin lỗi bố, trước đó con hơi có thành kiến với bố rồi, con xin nhận sai.
"Dù có sao thì hai đứa là chị em, ra đường phải khôn ngoan hòa thuận đối đáp người ngoài chứ ai lại đấu đá nhau thế được."
Tôi thèm vào. Hòa thuận cái rắm ý, chị ta không gây sự trước thì tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.
"Không phải đâu cô chú."
An Nhiên quên cả khóc, lắc đầu như đánh trống chầu, liên tục phủ nhận chuyện chị ta gây gổ với tôi.
Nếu mà thừa nhận thì như tính mẹ tôi là quét dọn tiễn chị ta đi ngay và luôn, kiểu đến một cái chun buộc tóc cũng không cho mang ấy chứ đùa.
Đến lúc đó thì chị ta không còn được nhà tôi mua cho quần áo, phát tiền tiêu vặt nữa, còn đáng sợ hơn bị đuổi khỏi nhà nhiều.
Tôi tạm để chuyện này kết thúc ở đây. An Nhiên nắm tay mẹ tôi, liên tục cam đoan rằng chị ta tuyệt đối không ghét tôi, nếu không thì sau này không có kết cục tốt.
Cả nhà chỉ mình bố tôi ngây thơ tin lời nhảm nhí An Nhiên bịa ra.
Bà chị họ này của tôi kiếp trước hẳn là đầu thai vào mấy phủ hầu tước các kiểu, nửa tháng không gây sự thì chị ta ngứa ngáy toàn thân hay sao ấy nhở.
"Biết gì chưa? An Nhiên bị quê ở tiệc tối kêu gọi đầu tư là có lý do cả đấy."
Hai bạn học ngồi ngay trước tôi thì thầm. Hai cái đứa này, cận thị nặng hay ngu thiệt vậy trời, chỗ đông người phức tạp như nhà ăn mà cũng dám buôn dưa giữa ban ngày ban mặt. To gan thật đấy, hoàng tử đi giải cứu công chúa chỉ cần mang hai kẻ can đảm này đi là đủ rồi.
"Có chuyện gì ẩn phía sau? Kể đi xem nào."
Tôi khẽ khàng không phát ra tiếng nào chui đầu vào tiểu đội buôn dưa của nhà ăn, bọn họ không phát hiện ra gì.
"Cái đứa diễn thuyết siêu tốt kia nhớ không? Em họ của An Nhiên đấy. Nghe nói tự nó liên hệ với ban tổ chức đòi thay đổi nội dung chương trình. Tình chị em giả dối như nhựa plastic thế mà xuất hiện ngay cạnh chúng ta."
Ừ, không chỉ xuất hiện ngay cạnh đâu, còn đang chui vào giữa hai người đây này.
"Cảm ơn sự đánh giá cao của hai cậu nhé. Để tỏ lòng biết ơn, tớ xin nhắc nhẹ chút. Kẻ nói xấu thì chỉ nên đứng ở sau lưng thôi, bị bắt quả tang thì không được hay ho lắm đâu nè ~"
Chưa được nửa ngày mà website trường đã nhan nhản bài thảo luận về chuyện này, tôi lựa chọn im lặng.
Tôi phải chờ một cơ hội mà An Nhiên không thể lật ngược thế cờ, nếu không thì hậu quả khó lường.
Chương 3
5
Khắp nơi trong trường ai ai cũng bàn tán về tôi.
"Nhìn đi nhìn đi, chính là con nhỏ đó, cái đứa mà khiến chị họ của mình bị quê hôm tiệc tối ý."
"Trời ơi, sao lại là cô ta được? Hồi trước tiết thể dục phải chạy cô ta còn nhắc tớ dây giày tuột, tớ tưởng tốt lắm chứ."
Tôi sống giữa những lời đàm tiếu, dư luận liên tục xoay quanh tôi.
Nhưng mà không vấn đề gì. Cứ tự nhiên như thường thôi, tôi muốn sống nên tôi phải chọn lối đi khác kiếp trước.
"Ổn không?"
Một cốc trà sữa được đặt xuống trước mặt, tôi nhìn theo cánh tay thì thấy Quý Hoài, chính là thầy dạy diễn thuyết cho tôi hôm trước.
"Gặp chuyện phiền toái nữa hả?"
Anh cười lên rất nho nhã, không giống tôi chỉ biết nhe răng ‘hề hề’.
"Vẫn ổn, khốn đốn xíu thôi."
Đáp lại bằng một khuôn mặt cười, tôi chỉ chỉ túi hồ sơ trong tay anh:
"Thầy Quý đến đưa đồ cho ai à?"
"Tới lấy đồ." Anh cười. "Tinh thần xem ra vẫn bình thường, yên tâm rồi."
Tôi ngơ ra, anh ấy nói cái gì đấy? Dây gai không luồn qua nổi kim khâu, không hiểu được nhau.
Quý Hoài chưa nói được mấy câu đã vội rời đi, tôi trầm ngâm nhìn chằm chằm cốc trà sữa cắm sẵn ống hút trong tay.
Không phải đồ anh ấy uống thừa đấy chứ?
"Nhược Nhiên, lần này cậu tin chưa, An Ninh không phải thật lòng muốn làm bạn với cậu đâu. Nó chỉ muốn thông qua cậu để tiếp cận với anh Quý thôi."
Tôi vừa tới cửa lớp thì đã nghe thấy An Nhiên đang thao thao bất tuyệt.
Lý Nhược Nhiên cúi đầu ngồi ở giữa, mấy bạn nữ khác vây quanh.
Không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy nhưng trực giác mách bảo tôi An Nhiên châm ngòi ly gián rất thành công.
"Nhược Nhiên cậu thích Quý Hoài à? Cần tớ giúp cậu hẹn gặp người ta không?" Tôi chậm rãi tới gần, tỏ ra bình thường.
Tôi muốn xác nhận xem trực giác của mình có chuẩn không.
Quả nhiên…
"Đừng chạm vào tôi!"
Lý Nhược Nhiên gào lên, khuôn mặt tròn vo giàn giụa nước mắt: "Cậu biết thừa tôi thích anh Quý."
"Hình như cậu đã bảo tớ bao giờ đâu."
"Tôi thề phải thi vào cùng trường đại học với anh ấy."
"Không ai cản cậu, cậu học hành nghiêm túc sẽ thực hiện được thôi."
"Tôi muốn cố gắng đuổi kịp bước chân của anh ấy."
Vậy cậu cứ việc, liên quan gì đến tôi? Tôi giấu giày cậu hay túm cổ chân cậu?
"Kế hoạch của tôi còn chưa kịp bắt đầu đã tan thành mây khói! An Ninh cậu trả thanh xuân, trả crush lại cho tôi!"
Ôi chị gái ơi, cậu thích ai, theo đuổi được người ta hay không lan quyên gì đến tôi? Tôi đang mải đại chiến với An Nhiên đây, nào có rảnh mà yêu với chả đương?
"Cậu nghe tớ nói..."
"Tôi không muốn nghe cậu ngụy biện. Chuyện rành rành ra đó, tôi coi cậu là bạn thân mà cậu lại cướp crush của tôi. Cả đời này tôi cũng không để ý đến cậu nữa, huhu!"
Kiểu khóc này, không dành ra ba đến năm năm chưa chắc đã luyện ra được nha. Tôi bắt đầu lo lắng nền móng của tòa nhà có đủ chắc chắn, chịu được lực dao động không.
6
"Khuyên mày thành thật một chút, ai đối đầu với tao cũng không có kết cục tốt đâu."
An Nhiên đi vào phòng tôi, không chờ nổi mà diễu võ giương oai.
Muốn chụp lại vẻ mặt đắc ý này làm thành meme đăng bán ghê, không chừng vớt được ối tiền.
Tôi ngẫm nghĩ, nhân vật phản diện thường hay chết vì lắm mồm.
Bình tĩnh mở chức năng quay phim, tôi giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, đợi chị ta thay tôi làm sáng tỏ chân tướng.
"Đứa ngu như Lý Nhược Nhiên não trái chứa Quý Hoài, não phải chứa bã đậu. Mày mua chuộc nó mà không biết động não người dễ bị mua chuộc cũng sẽ dễ phản bội à."
"Chị không thấy cậu ấy mũm mĩm rất đáng yêu sao?"
Nhất là lúc gặm ngô, hóa thân hoàn hảo thành hamster, trông đáng yêu đến mức rút cạn thanh máu của tôi.
"Đáng yêu có tác dụng gì, cuối cùng vẫn vì một thằng con trai mà bỏ rơi mày."
Chậc chậc, động tác xốc nổi này, giọng điệu cay nghiệt này, tiệc trà của các mẹ kế nhà Disney mà không mời An Nhiên đóng thì tôi không xem.
"Thật khôi hài, nó không soi gương à? Mặt béo sưng như bánh nướng Tân Cương ấy, anh Quý sao có thể để mắt đến loại rác rưởi này. Chỉ có tao mới xứng với anh Quý tài mạo song toàn thôi."
Cắt! Nhân vật phản diện này ít não quá, nếu có thêm chút thuộc tính yêu đương lấp não thì tôi lại thắng nhẹ như lông hồng à.
Sống trong nhung lụa bao nhiêu năm, không biến được thành tiểu thư khuê các thì ít nhất cũng không được làm gậy thọc cớt chứ.
Có thể thấy tác hại từ việc cưng chiều vô độ của bố tôi.
Trẻ con ấy à, lúc cần thiết vẫn nên nhẫn tâm dạy dỗ.
Nhưng tôi hiểu, bố tôi là người thánh thiện, giáo dục con cháu bằng biện pháp mạnh ảnh hưởng đến hình tượng phổ độ chúng sinh của ông ấy, nên tôi đành làm người xấu thay vậy.
"Chị đặt điều sau lưng Lý Nhược Nhiên như vậy cậu ấy có biết không?"
"Mày uy hiếp tao à?" Chị ta lại gần tôi, cả người toát ra hai chữ: ‘phách lối’.
"Mày thấy bây giờ Lý Nhược Nhiên tin mày hay là tin tao?"
Tin ai không quan trọng, không điếc không mù mới là vấn đề.
Chị họ ơi đừng gấp, tất cả động thái lợi dụng dư luận xã hội để bắt nạt tôi của chị chuẩn bị được gửi trả hết lại cho chị đến nơi rồi đây.
Chương 4
7
Để mang lại thêm chút danh tiếng cho thánh địa buôn dưa, tôi hẹn Lý Nhược Nhiên nói chuyện trong nhà vệ sinh.
"Bây giờ kỹ thuật phát triển, video này có thể đã bị cắt ghép, không nói lên được điều gì cả."
Ngoài miệng cậu ấy nói như vậy nhưng ánh mắt lại né tránh tôi.
Nghĩa là gì? Nghĩa là chính cậu ta cũng đang phân vân nghĩ ngợi liệu chuyện trong video có xảy ra thật hay không.
Phân vân thì ngon ăn rồi.
"Nhược Nhiên, cậu có quyền không tin tớ." Tôi cầm nắm tay mềm mụp của cậu ấy, chân thành nói. "Cậu không cần phải nghĩ nhiều đâu, tớ không có ý gì nhưng mà dẫu sao cũng là bạn bè, tớ không hi vọng có ai lấy cậu ra làm vũ khí thôi."
Lòng tham ẩn dưới lớp ngụy trang giả nhân giả nghĩa của An Nhiên thì tôi còn lạ gì nữa.
Rõ ràng chỉ là một con nhóc vào ở nhờ nhà tôi với thân phận họ hàng nhưng chị ta không biết thoả mãn với những gì mình có, không mang ơn mà chỉ chăm chăm một mực muốn cướp hết luôn cả phần đặc quyền của riêng tôi.
Loại người như thế thì được mấy phần thật lòng với Lý Nhược Nhiên.
"An Ninh, tôi sẽ không tin cậu đâu." Lý Nhược Nhiên gục đầu xuống, vẫn khăng khăng ý mình. "Lúc trước An Nhiên đã kể với tôi cậu lớn lên ở nông thôn, điều hay tính tốt không thấy đâu mà trộm cắp, toan tính, gian xảo, lọc lừa học không sót cái gì. Cậu muốn lọt vào mắt xanh của anh Quý nên mới kéo tôi làm nền."
Kể ra An Nhiên cũng tài, không thì sao có thể tẩy não Lý Nhược Nhiên đến mức triệt để như này.
"Không sao." Tôi không thèm để ý chút nào, tỏ vẻ rất bình thản. "Câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường mình cuối tuần này mời Quý Hoài chụp poster để chiêu sinh sau đó buổi tối sẽ đi liên hoan, An Nhiên có nói cho cậu không?"
Lý Nhược Nhiên ngơ ra, rõ ràng là không biết việc này.
"Cậu có thể hỏi thử xem người cậu nghĩ là ‘bạn tốt’ sẽ trả lời cậu thế nào."
Câu lạc bộ nhiếp ảnh hầu như toàn con trai, An Nhiên dựa vào vẻ bề ngoài và cái miệng ngọt gặp ai cũng luôn mồm gọi anh xưng em để tham gia bằng cửa sau.
Tôi thì khác nhé, tôi tham gia vào vì thật sự thích nhiếp ảnh và cũng có thiên phú, chứ ai lại chỉ biết ấn nút bấm chụp như chị ta.
Phải cảm ơn vài lần bốc đồng kiếp trước!
Cuối tuần chạm mặt nhau, An Nhiên thấy Lý Nhược Nhiên phía sau tôi thì mặt đen như vừa đi đào than về.
"Anh Quý, nhìn đây ạ." An Nhiên eo éo nói như ngậm đường, tôi nghe mà cảm tưởng mình sắp mắc bệnh tiểu đường đến nơi.
Chị ta uốn éo ra cái dáng cầm máy ảnh đẹp nhất của bản thân chứ thật ra không hề chú ý đến căn góc chụp sao cho bắt được hồn khung cảnh.
Chủ nhiệm câu lạc bộ đứng cạnh không chịu được nữa, nhắc khẽ: "Nhiên Nhiên, nắp ống kính chưa mở."
"Phụt..."
Xin lỗi, thực sự buồn cười quá không nhịn nổi.
"Lần đầu tiên hợp tác với đàn anh khoá trên nên em hơi hồi hộp ạ. Mình chụp lại nhé."
Mặt An Nhiên đỏ ửng, kết hợp với lớp trang điểm giả mặt mộc tỉ mỉ của chị ta tạo thành vẻ e thẹn ngượng ngùng.
Chủ nhiệm câu lạc bộ ôm lấy ngực, bị mũi tên của thần Cupid bắn xuyên tim.
Nhưng Quý Hoài chỉ tới hỗ trợ không công chứ không phải thời gian của anh ấy thật sự miễn phí.
Ngón tay giữa đẩy gọng kính, anh lạnh nhạt nói: "Đàn em, cô thợ chụp ảnh này mặc váy ngắn, nếu anh tương tác với ống kính thì có vẻ không được tôn trọng nữ giới lắm nhỉ."
Nhìn qua vai chủ nhiệm, anh ấy nhíu mày ra hiệu với tôi, ý bảo tôi thế chỗ An Nhiên.
Anh giai, anh quả là người tốt, góc độ này chụp ngon quá đi mất!
Tôi vừa thầm phàn nàn chủ nhiệm câu lạc bộ thiên vị gái đẹp, vừa điều chỉnh thông số máy ảnh để chụp người mẫu trông sinh động hơn.
"Nhược Nhiên, giúp đàn anh chỉnh lại áo sơmi đi."
"Tấm hắt sáng, Nhược Nhiên, đúng rồi, chính là góc độ này, giữ nguyên nhé."
"Cà vạt, Nhược Nhiên, chỉnh cà vạt giúp đàn anh cái coi."
Chị em, tôi đã rất cố gắng tạo cơ hội cho cậu rồi nhưng có người cứ chăm chăm hớt tay trên.
Mỗi khi tôi vừa dứt lời là An Nhiên vội vàng chen lên gạt Lý Nhược Nhiên sang một bên, ngang nhiên giở trò với Quý Hoài.
Anh ấy tránh mấy lần rồi hết kiên nhẫn, hoạt động chụp ảnh tuyên truyền kết thúc sớm hơn dự tính theo yêu cầu mãnh liệt của người mẫu.
Cũng may tôi đã chụp được không ít, hầu như không có ảnh lỗi.
An Nhiên giống như con sói sáng mắt dòm lom lom miếng thịt Quý Hoài nên đương nhiên anh ấy cũng không chịu đi liên hoan.
"An Ninh." Anh ấy gọi tôi. "Buổi tối cùng…"
"Tớ có lời muốn nói với cậu."
Quý Hoài chưa nói xong thì tôi đã bị Lý Nhược Nhiên kéo tới góc bồn hoa.
"Uhuhu!"
Bốn bề vắng lặng, cậu ấy ôm lấy tôi oà khóc.
"Cậu ta đúng là đang lợi dụng tớ. Sao tớ lại tin mấy lời bịa đặt của cậu ta, tớ ngu như heo ý."
Ngay từ đầu, Lý Nhược Nhiên còn đinh ninh là tôi đang khích bác để ly gián. Cả lớp ai mà không biết cô nàng mê Quý Hoài như điếu đổ, cậu ấy cho rằng An Nhiên không báo tin câu lạc bộ chụp ảnh tuyên truyền vì muốn mang đến cho mình một sự ngạc nhiên.
Nhưng đã sát rạt cuối tuần rồi mà An Nhiên vẫn không mở miệng đề cập bất kỳ câu nào liên quan tới chuyện này.
Lý Nhược Nhiên không nhịn được, dò hỏi.
An Nhiên ấp úng, chỉ nói đây là việc riêng của câu lạc bộ, chị ta không tiện kể, càng không tiện dẫn bạn bè theo.
Nói đến nước này, Lý Nhược Nhiên cũng hơi tin nhưng lúc sau lại nghe thấy những người khác thảo luận ở thánh địa buôn dưa.
"Tớ có thể đi xem không?"
"Anh tớ bảo lúc chụp không được xem, nhưng tối liên hoan thì có thể mang bạn bè anh chị em theo. Đều là anh em khoá trên khoá dưới với nhau cả, anh Quý không ngại đâu."
Lời nói của An Nhiên lặp lại trong đầu Lý Nhược Nhiên: ‘không tiện kể, không tiện dẫn bạn bè theo’.
Lý Nhược Nhiên thẳng tính, tìm gặp ngay An Nhiên để hỏi cho ra lẽ. Hai người đại chiến bằng mồm một phen, An Nhiên buột miệng buông lời cay đắng.
Đến tận lúc này, Lý Nhược Nhiên mới hiểu ra nội dung trong video tôi cho cậu ấy xem hoàn toàn có thật.
"Cảm ơn cậu Ninh Ninh." Tiếng khóc nguôi dần, Lý Nhược Nhiên kéo tay tôi, hỏi: "Nhưng mà tớ vẫn rất tò mò, em gái ruột của chủ nhiệm câu lạc bộ còn không được vào nơi chụp ảnh, làm thế nào cậu đưa tớ vào được vậy?"
8
Đương nhiên là xin viện trợ từ chỗ khác.
Nói đến lại nhớ tôi đang nợ Quý Hoài một ân tình.
Hình như vừa rồi anh ấy định nói là buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.
Tôi hiểu rồi.
Trong tiệm lẩu…
Tôi lúng túng uống nước, bọn họ đang dùng ánh mắt nhìn ngang nhìn dọc như vẽ tọa độ, tóm lại là không thèm nhìn nhau.
Lý Nhược Nhiên dùng cùi chỏ ra sức huých tôi, nhỏ giọng hỏi: "Tình huống gì đây?"
Tôi: "Như cậu thấy đấy, Quý Hoài làm ô dù cho cậu vào xem buổi chụp hình đó. Mau cảm ơn ân nhân đi."
"Không đúng, hai người có gì mờ ám."
Cậu ấy kéo tay lôi tôi rời khỏi bàn ăn.
"Không phải đâu, Nhược Nhiên, hai bọn tớ thật sự không có cái gì cả, cậu nghe tớ giải thích đã."
Vừa trải qua tổn thương tình bạn, tôi sợ cậu ấy lại nhận đả kích thêm. Bản thân từng bị ướt mưa nên muốn căng dù che cho người khác.
Nếu như kiếp trước có ai đó bất chấp tất cả đứng về phía tôi thì kết cục có lẽ sẽ thay đổi tích cực hơn.
"Cậu không cần giải thích nhiều." Lý Nhược Nhiên gục đầu xuống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp dâng trào.
Một giây sau: "Hai người xứng đôi quá đi à!"
Má, dọa chít bé.
"Ninh Ninh, tớ hiểu ý tốt của cậu mà, hồi sáng chụp ảnh tớ đã nhìn ra hết cả rồi. Tớ khờ thật nhưng đâu có ngốc, cậu vẫn luôn tạo cơ hội để tớ lại gần đàn anh, cùng lúc ấy tớ mới phát hiện là càng gần anh ấy tớ càng thấy rõ sự chênh lệch. Tớ yên lặng sùng bái anh ấy là được rồi."
"Với cả, cậu có chú ý đến không? Hình như anh Quý rất vừa mắt cậu đấy."
Thế á? Tôi không để ý.
"Yên tâm, ủng hộ, chúc phúc!"
Cậu ấy xích lại thì thầm, trịnh trọng vỗ vai tôi. "Tình yêu của tớ đã chết yểu, hiện tại tớ chỉ có đúng một nguyện vọng là mong couple tớ chèo thuyền thành đôi thôi."
Tôi trơ mắt nhìn Lý Nhược Nhiên rời đi giữa chừng, trước khi ra ngoài cậu ấy vẫn không quên để lại một nụ cười đầy ẩn ý.
Đầu tôi tê rần.
Bị Lý Nhược Nhiên vạch trần xong, bầu không khí nháy mắt đông cứng, tôi không dám nhìn thẳng Quý Hoài nữa rồi.
Rau bập bùng trong nồi lẩu cay sôi ùng ục, đổi từ màu xanh lục sang xanh đậm, nhưng không ai động đũa.
Cuối cùng anh ấy mở lời phá vỡ cục diện bế tắc.
"Không đói à?"
"Đói."
Anh bất đắc dĩ liếc tôi một cái, cười.
"Đôi lúc bạn em nhạy bén hơn em đấy." Anh gắp thịt bỏ vào bát tôi, nói tiếp: "Cho nên ý em sao? Có muốn thử làm người yêu anh không?"
"C…cũng không phải không thể." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm. "Xem biểu hiện của anh thế nào đã."
Tôi không ghét Quý Hoài, lúc ở cạnh anh ấy cũng không thấy khó chịu.
Anh ấy luôn luôn có thể cổ vũ đúng mực và đúng lúc tôi cần, người không tệ, rất đẹp trai, cực kỳ vừa mắt người khác phái.
Nhất là con gái nhà họ An tôi.
9
Hẹn Quý Hoài đi thư viện, tôi vừa tới đã thấy ngay An Nhiên đang ráng tiếp cận anh.
Tôi không giận, thật sự không giận.
"Anh có em khác nói chuyện cùng, biết làm nũng hơn tôi, còn biết dỗ anh vui, anh còn nói chuyện với tôi làm gì?"
Tôi giả bộ định bỏ đi, Quý Hoài vội vàng ba bước cũng dồn thành hai mà đuổi theo kéo tôi vào lòng.
"Lại đọc cái truyện ba xu nào đấy? Chỉ có mình em chứ làm gì còn em khác." Anh kéo lấy túi xách rồi ôm vai tôi. "Ở đây có thứ bẩn thỉu, mau đi thôi."
Cách Quý Hoài thể hiện sự chán ghét cực kỳ không nể mặt mũi, nhưng không thể không nói rất hiệu quả trong việc chặn đứng tình cảm mãnh liệt của An Nhiên.
Thậm chí tôi còn tưởng An Nhiên đã từ bỏ suy nghĩ bắt lấy trái tim Quý Hoài, mãi đến khi anh bỗng dưng xuất hiện ở nhà tôi.
Đó là một buổi chiều trời trong gió nhẹ, mà trong nhà tôi lại âm u như sắp bão.
Bố mẹ tôi nghiêm mặt, nghiêm túc hơn cả mười thầy chủ nhiệm gộp lại.
"Nghe An Nhiên nói, cháu và An Ninh đang yêu nhau." Bố tôi mở miệng trước, không còn dáng vẻ hiền lành mà rốt cuộc cũng có xíu xiu nghiêm nghị của một ông bố.
"Dạ, chú."
Quý Hoài cung kính đáp, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng tắp như học sinh tiểu học.
"Đang trong một mối quan hệ với An Ninh, lại còn cấu kết làm bậy với An Nhiên, chân đạp hai thuyền. Cháu đây là định trải nghiệm hết con gái nhà họ An chúng tôi một lượt hả!"
Bố tôi vung tay đập mạnh vào mặt bàn, lập tức lòng bàn tay dần sưng đỏ thấy rõ.
Tôi đứng im lặng trên cầu thang, đương sự lại đang phải đi hóng chuyện của chính mình.
"Chuyện này có hiểu lầm rồi." Quý Hoài khá tỉnh táo, chỉ bằng điểm ấy tôi đã có thể kết luận lại là An Nhiên giở trò.
Nhà họ An sừng sững trong giới thượng lưu bao năm nay, tuyệt đối sẽ không cho phép có con cháu nào làm phá hủy nề nếp và danh tiếng của gia tộc.
Chị ta muốn lợi dụng sơ hở này để nhân cơ hội ép tôi một là nhường Quý Hoài cho chị ta, hai là trái ý bố mẹ rồi từ mặt gia đình.
Mơ đẹp thật đấy.
Tôi nhìn sang An Nhiên đang tỏ vẻ đáng thương đứng cạnh bố tôi gạt nước mắt, chị ta túm chặt mép váy, rõ là nhỏ xinh yếu ớt.
"Chú, chú đừng làm khó anh ấy nữa. Là do cháu không tốt, hết thảy đều là lỗi của cháu."
"Con trai như cháu tôi gặp đầy ngoài xã hội kia rồi. Ỷ vào bản thân có chút nhan sắc mà giở trò ong bướm trăng hoa vờn hết em này đến em khác, khó mà nói không nhắm đến tài sản nhà chúng tôi."
Sắc mặt Quý Hoài miễn bàn luận, muốn bao nhiêu bất ngờ thì có liền bấy nhiêu. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên anh bị người ta nói dựa vào mặt để ăn bám phụ nữ.
Tiếng van nài của An Nhiên liên miên không ngớt, chị ta diễn vẻ tủi thân tinh tế vô cùng, lại chưa từng nói nửa lời về chuyện gì đã xảy ra.
Tôi đây nhìn phát mệt giùm.
"Im miệng." Tôi xuống cầu thang, gửi cho An Nhiên một ánh mắt sắc như dao.
Có mẹ tôi đây, khi ở nhà chị ta luôn luôn cẩn thận dè dặt chứ đừng nói đến chuyện gây gổ với tôi.
"Đoạn trước đó em không biết, Quý Hoài, anh kể lại đi."
Nghe anh kể lại một lượt, tôi buồn cười.
An Nhiên bù lu bù loa như là Lý Tam Nương, tôi còn tưởng chị ta và Quý Hoài phải lòng nhau, cuối cùng hoá ra chính là chị ta cố ý chui vào lòng anh, không chui được lại quay ra tố giác anh sàm sỡ mình.
"Không phải như vậy, anh ấy… anh ấy còn sờ ngực cháu nữa."
Quý Hoài cạn lời: "Bà chị, tôi gọi cô là chị được chưa? Cô có đè tôi không thở nổi tôi cũng không dám chê cô nặng chứ đừng nói sờ ngực cô."
"Chắc chắn là anh thích em, nếu không thì sao lại dính lấy An Ninh? Anh muốn lợi dụng nó để em ghen thôi."
Bố tôi như kiểu bị zombie ăn mất não, ngồi đơ ra, toát lên cảm giác phải giữ gìn chính nghĩa của thế giới.
May mà trong nhà vẫn còn có người bình thường.
Mẹ tôi trừng mắt nhìn bố đầy chê bai, từ biểu cảm cũng có thể đoán ra mẹ đang muốn nói rằng sao mình lại lấy phải người không có đầu óc này.
"Sao tôi lại lấy phải kẻ não ngắn như ông thế nhỉ? Đến bây giờ ông còn chưa sáng mắt ra ư."
Mẹ tôi quả là người phụ nữ sáng suốt hiếm có, xưa nay bà ấy nhìn nhận mọi việc thấu đáo hơn bố tôi nhiều.
"Từ lúc Tiểu Quý vào cửa đến giờ chưa từng nhìn An Nhiên, huống chi tôi đã điều tra rồi, thằng bé không phải đang bận công việc thì chính là đang hẹn hò với con gái ruột của ông đấy. Hôm nào Ninh Ninh về muộn thì ông cũng biết ha."
An Nhiên không lường được màn biểu diễn mất bao nhiêu công sức và thời gian của mình lại bị mấy câu của mẹ tôi chọc thủng.
Dưới sự chỉ dẫn của mẹ, bố tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ánh mắt ông ấy nhìn An Nhiên không còn hiền lành bao dung nữa.
"Cháu giải thích chút đi."
"Chú, cháu không nói láo, Quý Hoài thích cháu mà. Chắc chắn anh muốn lôi kéo sự chú ý của em nên mới giả vờ ở bên An Ninh, đúng không?"
Nói xong chị ta vọt tới trước mặt Quý Hoài, túm tay anh ra sức lắc.
"Nếu cô không phải chị họ của An Ninh thì tôi nghĩ tôi còn không biết cô là ai, xin cô hãy tự trọng."
Anh rút tay ra, đi lại dính chặt lấy tôi.
Trước khi vở kịch luân lý gia đình phát sóng, mẹ tôi đã kịp thời dập tắt ngọn lửa nhỏ tên An Nhiên này, đưa ra tối hậu thư cho chị ta:
"Nếu cháu đã không thể hoà thuận được với An Ninh vậy thì chuyển về quê ở đi. Cô vẫn giữ câu nói kia, cô chú thương cháu còn bé mà vất vả mồ côi, nhưng không có nghĩa cháu có thể lay chuyển vị trí của Ninh Ninh."
Việc đã đến nước này, An Nhiên biết chị ta không gây được sóng gió gì nữa nên bắt đầu đổi thái độ hung ác vòi tiền.
"Hai mươi vạn, nếu không thì tao tuyệt đối không để An Ninh lành lặn sống tiếp. Dù sao tao cũng chẳng còn gì, đầu trọc không sợ bị nắm tóc."
Chị ta vớ lấy con dao gọt trái cây chỉ vào người tôi, uy hiếp:
"Ngay lập tức, không thì tao xiên chết nó."
"An Nhiên, chị có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa và chịu trách nhiệm với những gì mình nói không?" Tôi hỏi lại.
"Tao nói, không cho tao hai mươi vạn thì tao xiên chết mày."
"Tốt lắm." Tôi đứng dậy chắn trước mặt chị ta, chắc chắn trước khi tiền tới tay chị ta sẽ không động thủ đâu. "Mẹ, báo cảnh sát đi."
Cảnh sát tới nhanh hơn tôi dự đoán. Quay đầu lại tôi thấy Quý Hoài giơ điện thoại lắc lắc với mình.
An Nhiên không biết tôi về nhà được mấy ngày đã trải khắp camera mini trong biệt thự, chính là để thu thập chứng cứ bảo vệ bản thân và tình cảm gia đình thuộc về mình.
Bởi vì có hành vi tống tiền chiếm đoạt tài sản giá trị cao nên An Nhiên bị phán ngồi tù hai năm rưỡi.
Lúc đi họp lớp tình cờ nghe bạn bè kể rằng sau khi ra tù chị ta không cách nào tái hoà nhập lại với xã hội được. Chẳng thể thích nghi với các công việc chân tay nên cuối cùng An Nhiên chọn làm tình nhân cho một lão nhà giàu.
Bà vợ của ông ta cũng không vừa, chẳng biết làm thế nào mà không ngờ đưa chị ta vào chốn cũ được thật.
Ngồi tù hai năm rưỡi vừa ra xong giờ lại vào thêm ba năm nữa, quỷ mới biết khi nào An Nhiên thoát cảnh tù tội.
"Đang nghĩ gì thế?" Quý Hoài giúp tôi thắt dây an toàn, ra hiệu bảo tôi mở ngăn kéo nhỏ đối diện ghế phụ.
Mùi thơm ngát ập tới, trước mắt tôi đầy ắp hoa tươi, còn có một cái hộp nhỏ trông rất tinh xảo ở giữa.
Anh ấy cầm lấy tay tôi, chiếc nhẫn chậm rãi lồng vào ngón áp út.
"Ngày kỷ niệm hạnh phúc."
"Chúc mừng chúng ta."
Chuyện về việc báo thù đã kết thúc, chuyện liên quan tới Quý Hoài thì vẫn còn đang tiếp diễn.
(Hết)